Đúng vậy, kí ức của cô. Trừ khi cô cho phép mới có người chạm vào. Nhưng Meyami chưa bao giờ để điều đó xảy ra. Vì cô lo sợ, lo sợ đặc niềm tin vào quá nhiều trong một giacs mơ rồi nó lại tan biến trong hư vô.
Willian đến bên cạnh cô, đỡ cô từ từ đứng dậy. Rời khỏi nơi đó, anh biết Meyami cần yên tỉnh, sau khi Angela tìm mọi cách để tạo khế ước rồi bỏ chạy thì ánh mắt của cô đã bắt đầu vô hồn. Kí ức? Điều khiến anh tò mò, vì sao cô có thể che đi phần trí nhớ mình như vậy. Thực chất cô chưa bao giờ tin tưởng vào người nào sao? Ngay cả anh, cô cũng chưa bao giờ để tâm sao?
Nhìn người trong lòng, bàn tay khẽ siết chặc. Tâm có cái gì đó trùng xuống mà chua xót. Làm sao fdể lấy được niềm tin của cô đây?
Trong mơ hồ, Meyami lại nghe tiếng gọi của ai đó, tiếng gọi nghe rất quen là ai vậy? Cô không thể nhìn thấy gì trong bóng tối này, chỉ có thể lần theo tiếng gọi mà chạy đi. Cứ thế mà chạy, nhưng tại sao nó càng xa trong tầm với đó? Thở dốc, đứng lại ôm ngucự mình, rồi lại ngồi bệch xuống đất. Co ro người lại.
" Meyami!"
Chợt bàn tay ai đó ôm từ phía sau cô, bóng tối che mờ đi khuôn matự người đó, bóng đen đó thật sự ấm áp và dịu dàng, còn có chút cảm giác rất quen thuộc.
Co người vào bóng đen kia, mong tìm thêm hơi ấm. Đến khi bóng đen kia cất giọng thì thầm
" Về đi Meyami. Về đi, anh luôn chờ em mà. Nơi này có gia đinhf chúng ta, noiư luôn có một người hằng ngày trông em quay về mà"
" Anh..."
" Đúng đấy, Mimi-chan, anh nhớ em, về đi. Làm onư xin về đi"
" Meyami, xin em mà"
"Meyami... Meyami...Meyami"
Lần lượt nhungữ bóng đen đó lại xuất hiện ngày một nhiều, cô không hiểu những giọng nói đó cô đã từng nghe, rất quen thuộc. Đã từng ở bên giọng nói đó nhưng tại sao? Tại sao cô lại không nhân ra chứ? Cứ như một mảnh ghép nào đó trong cuộc sống này bị biến mất.
Willian ngồi bên giường cô đã một tuần trôi qua. Meyami vẫn như vậy mà nằm yên trên giường. Anh không muốn cô mở mắt lại không nhìn thấy anh. Lại không muốn để cô mở mắt nhìn thấy đầu tiên là một ai khác ngoài anh. Đưa tay ấn nhẹ vào đôi chân mày nhíu lại thật chặt, nhẹ nhàng xoa mi tâm cho cô. Anh biết ròi trong mỗi giác mơ Meyami luôn cảm thấy ác mộng. Là chuyện gì đó rất khủng khiếp sao? Nó đeo theo cô dai dẳng đến thế?
" Meyami à!"
"...W-Willi....an.."
"..."
Khi anh họi tên cô, trong mơ cô vẫn gọi tên anh sao? Có thể tâm lại nhẹ chút rồi. Trong mơ, hãy để hình ảnh của anh luôn bảo vệ cho cô, luôn bên cô giữ an toàn cho ŧıểυ thư mãi mãi.
Đúng, trong cơn mơ ấy, Willian là người cô thấy mặt duy nhất, và cũng là người duy nhất không nói gì với cô. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh xoa matự cô, rồi đứng im đó, bên cạnh, không đi đâu hết. Có anh bên cạnh những bóng đen kia không còn là nổi sợ hãi trong cô.
" Willian, có khách"
Bên ngoài, Jacker gõ cửa gọi thầm. Không gian yên tĩnh có chút ngưng đọng. Chờ một lát, Willian đứng dậy, kéo chăn sửa lại góc cho cô. Tiếp tục ngồi bên cạnh, đem khăn ẩm thấm nước cho Meaymi. Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng, dịu dàng như sợ chỉ cần quá taymột chút, Meyami liền biến mất.
Cho đến khi Jacker đứng ngoài, khó hiểu liền gọi thêm một tiếng nữa. Anh cũng nhìn rõ Willian có tình cảm như thế nào với ŧıểυ thư. Đúng ra, trong nhà, ngoài xưởng, người hầu, tất cả đều biết. Chỉ mình ŧıểυ thư của bọn họ là không hay biết. Đúng hơn là chưa bao giờ nhận ra. Nhưng mọi người cũng biết, nếu ŧıểυ thư biết hay không chỉ giờ tùnh cảm của Willian cũng chỉ là đơn phương. ŧıểυ thư Travel người như thế nào, tính nết, cách cư xử và chức vị gì, nguoiừ hầu đều hiểu rõ. Nếu đungứ chung voiứ cô quả là một cách hạnh phúc. Willian vè nɠɵạı hìnhz, tính cách, cư xử đều xungứ voiứ ŧıểυ thư. Chỉ một điều duy nhất anh còn thiếu.. địa vị.
Willian chỉ là một quản gia nhỏ không thể nào đứng chung với ŧıểυ thư được. Như vậy mọi người liền nhìn vào Willian bằng ánh mắt thông cảm.
" ŧıểυ thư đanh bệnh, chúng ta sẽ không tiếp khách!"
" Nhưng, đó là ngài Under- chủ cửa hàng tiệm xác, hắn nói nếu không gặp sẽ không về."
"...Được tôi đi ra gặp hắn..."
Cúi người hôn lên trán cô rồi đứng dậy rời phòng, đóng cửa.
Bước từng bậc thang xuống nhà, tâm ỵang cũng chả vui lên một chút nago. Nhìn quanh, nơi này chỉ là những ngày bên cô. Đã không biết từ bao lâu, anh đã như một cái bóng luôn đi theo cô, để ý từng hành động này.
Meyami, đến khi nào em khỏe? Đến khi nào em đi? Khi nào..Em sẽ rời xa anh?
Tất cả những câu trả lời trên, anh đều đã có đáp án. Từ đầu cứ nghõ để cô nhóc chơi thỏa thích liền đặc ra điều kiện khiến cô nhóc giải trừ khế ước. Cuối cùng, mọi chuyện lại thành ra như thế này. Mặt dù, Meyami đã đưa ra câu hỏi về giải trừ khế ước kia.
Thì Willian cũng chẳng cần có hay không tờ giấy khế ước để được bên cô.
Tuần lễ trôi qua, không ăn không uống, ngồi bên cạnh Meyami mà canh chừng cô, anh cũng đã dần kiệt sức, khi bức xuống cầu thang cũng không tránh khỏi cảm giác chóng mặt. Hơi khự người lại, tay giữ thành cầu thang, tay kia lại đặt lên xoa mi tâm. Mày khẽ chau lại. Jacker nhìn anh liền bước đến hỏi hang, nhìn sắc mặt anh trắng bệch, Jacker liền hoảng, ŧıểυ thư dãd không tỉnh dậy một tuần, công việc công xưởng dù tốt đến mức nào cũng không thể thiếu người lãnh đa͙σ. Bây giờ Willian mà ngã beựnh nữa thì công xuongử hay các cửa hàng, số liệu cơ bản anh, với đám người Snack không thể lo được.
" Willian tôi nghĩ anh đã kiệt sức, mau đi nghĩ đi. Còn Under để tôi giúp anh chuẩn bị phòng cho anh ta muốn ở bao nhiêu thì ở. Đợi khi anh khỏe hẳn tiếp. Anh như vậy làm sao lo cho ŧıểυ thư đây?"
" Không cần, mọi việc tôi đã sắp xếp."
Ngạt tay Jacker ra, bước xuống bậc nữa. Vịnh từng bước vào lang cang đi đến ghế sofa.
Jacker nhìn anh, rồi nhìn DOLL bên cạnh, anh nhún vai xoay người vào nhà bếp kíem đồ ăn. Anh cũng chỉ mới đi làm về thôi. Bụng vẫn đói lắm ấy.
" Under, ngài đến đây làm gì?"
" Đến thăm cậu"
" Tôi không nghĩ ngài là người lại rảnh rỗi đến như vậy!"
" Ừm.. Đến thăm ŧıểυ thư Travel"
" Vậy mời ngài về cho!"
Willian vừa nghe thấy liền dán cáo thị đuổi khách. Under không nói vẫn cười cười đem bánh quy làm từ gì đó trong cái hộp xứ ăn. Cất giọng nói.
" Không đùa nữa, ta đến đây truyền lời chỉ thị của thần chết cấp cao xuống. Willian vụ ám mất tích và cháy nhà tử tước, với hàng ngàn linh hồn con người là do ngươi giết không?"
" là tôi"
" Vậy ủy ban cấp cao ra xét định đình chỉ công tác và tịch thu lưỡi thái của anh trong vòng khoảng ba tháng. Và bây giờ. Mời anh đi theo tôi đến tòa án."
Under đứng dậy, đưa tay ra mời. Willian cũng đứng dậy, hướng mắt nhìn lên lâu, nơi phòng ngủ của cô.
Anh chắc chắng sẽ trở về sớm.
--- ------ ------ ---------Phân cách---- ------ ------ ------ ------ ----
Nhâm nhòe tối, cơn ác mộng biến mất, Meyami lờ mờ tỉnh dậy. Trần nhà màu sữa vẫn như vậy. Ngồi dậy xoa đầu.
" Willian,lấy giúp tôi cốc nước"
" Vâng"
Meaymi chợt khự lại, trả lời cô không phải là giọng của Willian, giọng nói này của...Jacker...Ừm là fủa Jacker.
Suy nghĩ một lát, Jacker liền bươcs vào, trên tay còn bưng một cốc nuớc cung kính đặt lên bàn.
Meyami nhìn khay, rồi nhìn người đứng đó.
" Willian đâu?"
" ŧıểυ thư nằm trên giường hơn hai tuần rồi, Willian lúc trước cách một ngày đã bị Under dẫn đi, hiện tại còn chưa về."
" Trước khi đi, Willian có nhắn lại gì không?"
" Chỉ nói chăm sóc ŧıểυ thư, thật tốt. Rồi Willian sẽ về."
Meyami không hỏi thêm, ngật đầu, Jacker ra khỏi phòng, cô ngồi đó nhìn đến tủ quần áo và bàn trang điểm. Bước xuống giường lục chúng, chẳng thấy. Không một mãnh giấy nào để lại. Theo cô nghĩ Ubder là hội viên trong bộ thần phán xét các thần chết. Lần này, anh ta nói đĩe về nhanh, nhưng khi cô tỉnh một ngày liền thấy không hợp lý.
" Willian à!"
Đưa mắt nhìn ra xa, bầu trời tóo đen, xa xa còn những tiếng sấm chớp lọt vào mắt, làm sáng cả một bầu trời, nhưng chỉ trong chốc lát liền biến mất cứ liên tục như thế, cho đến ngày mưa đến.
SÁng hôm sau, khi tỉnh dậy. Meyami lại nhìn thấy khuôn mặt cả tầng son phấn kề sát vào mặt mình. Hoảng, theo quán tính cô đem chân đạp hắn môtj đạp liền lấy dao dâm vào cuốn họng hắn. Lập tức người ngoài cửa chạy vào ngăn cảng.
" ŧıểυ thư, ŧıểυ thư, bình tĩnh, hắn là do Willian nhờ đến yổng nom giúp thôi."
" Hắn ta có thể trở thành quản gia hả?"
Meyami ngẩn người chỉ về phía Greil. Rồi nói chuyện với Jacker.
Sau một hồi giải đáp, Greil liền trở thành quản gia tam thời, xòn tính tiền công. Cô sẽ trả cho hắn một tuần đi tham chơi với SEsbatian.
Sắp xếp phòng nghĩ ổn thỏa cho Greil, phòng của Willian vẫn giữ nguyên chỗ cũ, không thay đổi.
Nhưng tâm trạng cô lại khó chịu thế này nhỉ?