Nguyệt Hoa vẫn không lên tiếng nhưng trên mặt đã nhiều hơn một tia ngượng ngập, Hoàng hậu cười tủm tỉm nói: "Thôi, chờ ta tra rõ đây là cái gì thì lại nói chuyện với ngươi tiếp." Dứt lời bà hướng phía cửa lớn tiếng nói: "Hàn Mai."
Hàn Mai từ chỗ cửa điện nhanh chóng đi vào trong điện.
Hoàng hậu thản nhiên nói: "Truyền ý chỉ của ta, Nguyệt Hoa Lương đệ bị động thai khí nên bây giờ được đưa đến cung Tử Hòe để tĩnh dưỡng."
Hàn Mai vâng dạ đáp ứng, Hoàng hậu lại phân phó, "Tìm thái y đến xem cho Lương đệ, đừng để nàng ta có chuyện gì ngoài ý muốn. Đứa bé mà mất thì toàn bộ nhứng người liên quan đều bị xử tử."
Cả người Nguyệt Hoa run lên, trên mặt thoáng chốc không không còn chút huyết sắc, kể từ khi nàng ta vào cung thì đã không muốn mãi chịu ở vị trí thấp kém rồi, tuy bề ngoài nàng ta luôn luôn tỏ vẻ dịu dàng yếu đuối nhưng thực ra lúc nào tính kế người khác, mỹ nhân sao? Tài nữ sao? Còn không phải bị nàng ta tính kế cho trở mặt thành thù đó ư? Thái tử phi, coi như tự biết mình không có cơ hội nhưng vẫn không nhịn được muốn thử xem, trước cứ làm cho Thái tử phi thất sủng với Hoàng hậu, tiếp theo thất sủng với Thái tử.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến nàng vẫn còn quá non tay.
Hoàng hậu cũng không nhìn Nguyệt Hoa nữa, quay đầu nhìn về Phó Du Nhiên nói: "Đôi vợ chồng son các con cũng nên hòa thuận rồi, những chuyện khác cứ giao cho ta thôi."
Phó Du Nhiên hơi chần chờ liếc Tề Diệc Bắc một cái, đối với chuyện Hoàng hậu chưa nắm được bằng chứng cụ thể mà đã định ra kết luận thì nàng vẫn còn có chút lo lắng.
Tề Diệc Bắc hiển nhiên cũng không tán thành lắm đối với cách làm của Hoàng hậu, ngộ nhỡ tổn thương người vô tội thì phải làm sao bây giờ?
Hoàng hậu cười tủm tỉm, "Nếu kết quả cuối cùng chứng minh cái thai trong bụng nàng ta xác thực là hoàng tự thì dĩ nhiên là thiên hạ thái bình, nếu như không phải, ta cũng chỉ đành lẳng lặng xử trí nàng ta cho ổn thỏa, tránh cho truyền ra ngoài làm mất hết mặt mũi của Hoàng thất."
Chuyện đã đến nước này thì dù là ai cũng không cách nào ngăn cản được Hoàng hậu rồi, bà nói như vậy chỉ là cho Tề Diệc Bắc một sự yên tâm, trên thực tế thì bà vô cùng khẳng định suy nghĩ của mình, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng tìm ra tên gian phu đã cho Thái tử đội nón xanh.
Chỉ là chuyện bắt kẻ thông dâm cũng không dễ dàng gì, Đông cung không nghiệm ngặt giống như hậu cung như vậy, bởi Đông cung thường xuyên có khách của Thái tử từ bên ngoài lui tới và rất nhiều thị vệ giữ cửa, mà khách nhân lui tới và thị vệ giữ cửa cũng có thể bị tình nghi là gian phu, những lúc như vậy mới thấy tai mắt phát huy tác dụng cực lớn.
Làm người đứng đầu hậu cung nên đương nhiên phải thiết lập tai mắt nằm vùng tại các cung khác, cũng chưa chắc đều hữu dụng nhưng tới những lúc quan trọng thì cũng thường thường là những kẻ nhỏ bé này nổi lên tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Cái này gọi là nuôi binh nghìn ngày, tuy Hoàng hậu không có đánh giặc nhưng cũng không làm trở ngại bà hiểu rõ đạo lý này.
Vì vậy một cuộc điều tra được tiến hành một cách âm thầm lặng lẽ, mà túi bột kia sau khi trải qua sự phân tích của Thái y viện quyền uy đã lấy được kết quả như sau: Loại bột mà mọi người nghi ngờ là *Mông hãn dược* này kỳ thực được làm từ bụi than đen và bột mì trộn lẫn mà thành.
Có người hỏi tại sao còn có bột mì trong đó vậy? Đây cũng chính là chỗ sai lầm của Nguyệt Hoa, chẳng lẽ nàng ta không muốn giữ Thái tử qua một đêm sao? Chẳng lẽ nàng ta không muốn nhanh chóng mời Thái tử phi đến bắt tận tay day tận mặt sao? Nàng ta rất muốn đấy!
Nếu muốn trải qua một đêm xuân thì lý tưởng nhất vẫn là xuân dược, nhưng nàng không tìm được kỳ dược "Kỳ dâm hợp hoan tán" danh chấn trong thiên hạ, trong cung cũng chỉ kiếm được một loại xuân dược bình thường thôi, sau khi bị trúng chiêu chỉ có thân thể phản ứng, còn thần trí vẫn thanh tỉnh, như vậy nếu Thái tử cả người nóng ran chạy đến trong phòng Thái tử phi thì kế hoạch của nàng ta sẽ uổng phí, nghĩ tới nghĩ lui, lúc này mới chọn thuốc mê.
Nhắc tới thì thuốc mê này cũng có lai lịch lớn lắm đấy, nghe nói là do phòng dược mới thu mua vào cung, là sản phẩm mới nhất được sản xuất ra, lại nghe nói là dùng kỹ thuật nước của Ngụy và cách điều chế của nước Sở, chỉ cần bỏ nửa gói thuốc sẽ thấy công hiệu đến rất nhanh, thế nên Tề Diệc Bắc mới uống hai chén liền mơ hồ, vội vàng gọi người đỡ vào trong nhà, đang lúc Nguyệt Hoa cũng muốn lên giường thì phát hiện ra trên mặt mình tự nhiên bị mọc lên hai nốt mụn, điều này sao có thể được, sáng mai Thái tử vừa mở mắt liền nhìn thấy ngay hai nốt mụn này rồi, quả thật phá hỏng hết hình tượng của nàng ta, dù sao thuốc này công hiệu cũng rất lớn nên nàng ta cũng không gấp gáp, vì vậy liền bước xuống đất chiến đấu với hai nốt mụn, xong rồi vừa mới cởi y phục được một nửa, giường còn chưa có bò lên được thì Tề Diệc Bắc đã mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Mặc kệ nói thế nào đi nữa thì chuyện thuốc mê này cũng thật hại người không ít, sau đó mấy lần Nguyệt Hoa muốn tính toán làm lại, dụ Tề Diệc Bắc qua Vân Lang các để sửa chữa sai lầm lần đó nhưng Tề Diệc Bắc không hề đi qua, ban đầu nàng ta cũng canh ngày cùng gian phu làm chuyện mờ ám, thật không ngờ vẫn là mang thai, từ lúc đó chỉ có thể tìm mọi cách đổ thừa hết cho ngày hôm đó.
Nguyệt Hoa tính toán, coi như lần này Hoàng hậu tra không ra cái gì, nhưng đợi đến khi đứa bé sinh ra thì chắc là Hoàng hậu cũng sẽ có được lời giải thích, đến lúc đó thì không phải là chuyện mạnh miệng hay không mạnh miệng, không làm tốt còn có thể liên lụy tới người nhà mình, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, trừ "Hắn" ra thì hình như nàng cũng không có thân thích nào hay lui tới.
Nhìn cung nhân canh giữ một tấc cũng không rời, Nguyệt Hoa im lặng thở dài, bây giờ nàng muốn ra ngoài một chút cũng không được rồi.
Xem ra lần này Nguyệt Hoa khó tránh được kiếp nạn rồi, Hoàng hậu đã rất lâu không có động gân cốt, chính lúc này lại rất vui vẻ hưởng thụ chuyện mèo vờn chuột, trinh sát vẫn còn tiếp tục hoạt động, chỉ là. . . . . . Không có tin tức gì hữu dụng cả.
Nhưng khẩu hiệu của Hoàng hậu luôn là: Không có tin tức hồi báo thì phải nhanh đi tra, không có gì hồi báo cũng phải tra ra bằng được để hồi báo!
Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên cũng không thể xen vào chuyện này rồi. Mà bọn họ muốn xen vào cũng không được, chuyện này đã bị Hoàng hậu nương nương mua đứt rồi, quyền ban bố tin tức, quyền chỉ huy đều thuộc về một mình Hoàng hậu.
"Ai, chàng nói Nguyệt Hoa thật đã làm ra chuyện có lỗi với chàng sao?" Nằm ở trong lòng Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên lo lắng nói.
Mặc dù hai ngày nay không dám làm ra hành động không có chừng mực, có điều vẫn có thể ôm một cái thì Tề Diệc Bắc đã tương đối thỏa mãn, hắn thu lại cánh tay, khẽ lắc đầu, "Ta cũng không biết."
Phó Du Nhiên lật người, nằm ở trên ngực của hắn, "Nếu như là thật, chàng sẽ đau lòng sao?"
"Nếu như bởi vì chuyện này mà khiến ta mất đi nàng, ta mới đau lòng."
Nghe hắn nói nghiêm túc như vậy Phó Du Nhiên cười cười, "Ta tha thứ cho chàng rồi."
Tề Diệc Bắc sững sờ, Phó Du Nhiên nói: "Coi như đứa bé kia là của chàng, coi như đêm hôm đó các người thật xảy ra chuyện gì, hiện tại ta cũng sẽ tha thứ cho chàng..., ta biết rõ trong lòng chàng chỉ có một mình ta, phải không?"
Tề Diệc Bắc không nói gì chỉ nở nụ cười ấm áp, đôi tay càng ôm chặt Phó Du Nhiên hơn, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhiệt độ trước ngực khiến cho giấc ngủ này của hắn yên ổn vô cùng, Du Nhiên của hắn rốt cuộc lại trở về trong vòng tay của hắn rồi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tề Diệc Bắc đi lâm triều thì có một cung nữ lạ mặt đi tới trước mặt Phó Du Nhiên.
Hướng Phỉ Nhi, cái tên này đã thật lâu không có ai nhắc tới rồi.
Phó Du Nhiên đi theo tiểu cung nữ kia đến bên ngoài một tòa viện cũ kỹ, Phó Du Nhiên cũng không biết ở một nơi phồn hoa rực rỡ như hoàng cung lại có một địa phương như thế.
Nơi này được gọi là "Lãnh cung".
Lãnh cung, cũng không phải họ Lãnh tên cung, mà chính là một cung điện lạnh lẽo vắng vẻ, trong hoàng cung luôn có mấy chỗ như thế, dùng cho những người cố ý bị lãng quên.
Một cái viện cũ nát, cỏ dại lưng chừng người, đứng ở trong nhà thậm chí còn không thể cảm nhận được ông mặt trời ấm áp chiếu rọi, hệ thống thông gió không tốt.
Dĩ nhiên, hậu cung có lãnh cung của hậu cung, kích thước lớn hơn một chút, khách trọ bên trong cũng nhiều hơn, có lẽ là một cung điện cũ nát mà cái viện trước mặt này chính là lãnh cung thuộc cơ cấu của cung Trường Tín tức Đông cung.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
"Vâng" Phỉ Nhi vẫn ngọt ngào động lòng người như cũ, trừ trên mặt hơi tiều tụy thì tinh thần lại rất phấn chấn, "Phỉ Nhi xin Thái tử phi đến đây là vì muốn bỏ đá xuống giếng."
Phó Du Nhiên nghe xong liền hồ đồ, Phỉ Nhi cười nhạt, "Nghe nói Nguyệt Hoa mang thai con nối dòng của Thái tử?"
Phó Du Nhiên không có lên tiếng, Phỉ Nhi nói tiếp: "Lại nghe nói Hoàng hậu nương nương đã mang Nguyệt Hoa đi, mấy ngày nay đang lặng lẽ cho người tìm kiếm ai đó."
Phó Du Nhiên cười cười, nhìn sang hai bên, "Cô. . . . . . cũng nhanh nhạy thật."
"Đúng vậy, đều giống nhau cả thôi." Phỉ Nhi nhàn nhã nói một câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Ta biết rõ người Hoàng hậu nương nương muốn tìm là ai."
Phó Du Nhiên sững sờ, "Cô?"
Phỉ Nhi khẽ gật đầu, cười nói: "Không ngờ phải không? Ta có manh mối."
Phó Du Nhiên hơi hoài nghi, chỉ có điều lại thắc mắc chuyện khác,"Tại sao lại tìm ta? Không bằng đi tìm mẫu hậu, có lẽ bà sẽ rất vui vẻ sau đó thả cô ra ngoài."
"Không cần phải vậy, ta ở đây rất tốt, ra ngoài đó đầy rẫy thị phi, cơ hội lập công này coi như là phần lễ Phỉ Nhi tặng cho Thái tử phi đi."
"Cô. . . . . . Thật sự biết người mà mẫu hậu muốn tìm sao?"
Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, "Không phải là gian phu của Nguyệt Hoa sao?"
Lần này Phó Du Nhiên thật đúng là sợ hết hồn, "Cô đã sớm biết?"
Phỉ Nhi lắc đầu, "Ta nghĩ mãi mới nghĩ ra tại sao mình lại rơi vào kết cục này, cũng đã hiểu ra vì sao bản thân lại rơi vào bước đường này."
Phó Du Nhiên nghe lời này lại càng hồ đồ, Phỉ Nhi rút từ trong tay áo ra một xấp thư đưa cho Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên nghi ngờ nhận lấy rồi mở ra, phía trên chỉ viết hai chữ, Nguyệt Hoa.
Phó Du Nhiên không hiểu ngẩng đầu lên, Phỉ Nhi nói: "Tiết Lương đệ rõ ràng chỉ mới vào cung không lâu, ta vẫn không hiểu vì sao nàng ta biết ta làm việc cho Hoài vương điện hạ, đây là nàng ta trước khi ‘đi’ đã sai người đưa tới." Phỉ nhi than nhẹ một tiếng, "Vẫn cho là Nguyệt Hoa dịu ngoan không tranh đua, ai biết. . . . . ." Nàng cười lắc lắc đầu, "Sau khi nhận được lá thư này, ta ăn ngủ không yên, làm thế nào cũng không hiểu nổi Nguyệt Hoa tại sao lại bán đứng ta, theo lý thuyết, nàng ta biết thân phận của ta thì càng nên cùng ta đứng ở một bên, trước kháng ngoại địch, rồi sau đó lại dùng thân phận của ta uy hiếp lại ta mới là đúng lý, ta cứ nghĩ mãi tận đến lúc nghe Nuyệt Hoa đột nhiên có thai, lại nhìn thấy hành động mấy ngày nay của Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc cũng nghĩ ra được chút manh mối."
Phó Du Nhiên giống như đang nghe một câu chuyện xưa, lấy tay áo phủi phủi bụi bậm trên ghế rồi đặt mông ngồi xuống, Phỉ Nhi có chút kinh ngạc, vừa cười vừa nói: "Phương hướng điều tra của Hoàng hậu nương nương là tập trung vào người ngoại lai, ta lại thấy không bằng xuống tay từ bên trong cung Trường Tín."
"Trong cung?" Phó Du Nhiên sờ lên cằm suy nghĩ hồi lâu, "Nhưng trong cung không phải cung nữ thì chính là thái giám. . . . . ."
Phỉ Nhi cười lớn, "Thái giám cũng không hẳn là thái giám đích thực đâu đấy."
Phó Du Nhiên "A" một tiếng, "Cô nói là có thái giám giả sao?"
"Ta không hề nói như vậy." Phỉ Nhi nhìn ra ngoài cửa, tựa như đang nhớ lại, "Thái tử phi mới vừa vào cung không lâu thì có một biểu đệ bà con xa của Nguyệt Hoa đến thăm nàng ta, vị biểu đệ đó. . . . . ." Nói đến đây, trên mặt Phỉ Nhi hiện lên một nét cổ quái, "Sau này, có một lần ta vô tình xông vào trong phòng Nguyệt Hoa, thấy nàng ta rất kinh hoảng, lúc ấy trong phòng còn có một thái giám, hắn rất giống vị biểu đệ kia, rất giống. . . . . ."
Vừa nhắc tới tên biểu đệ kia, Phỉ Nhi liền mang theo vẻ mặt cười như không cười, "Lúc ấy ta chưa kịp hỏi, Nguyệt Hoa lại nhanh chóng chuyển đề tại, không lâu về sau ta liền xảy ra chuyện, sau đó là đi tới nơi này."
Phó Du Nhiên vội kêu lên: "Vậy bây giờ gã đó đang ở đâu?"
Phỉ Nhi kinh ngạc nhìn nàng rồi lắc đầu, "Ta cũng chỉ là tự suy đoán thôi, chỉ là. . . . . . tám chín phần mười rồi, Thái tử phi chỉ cần thông báo để Hoàng hậu nương nương tập hợp đủ tất cả thái giám của cung Trường Tín lại là có thể biết được thôi."
"Coi như gã đó thật sự trà trộn làm thái giám, nhưng nhiều người như vậy làm sao ta biết được là ai?" Nàng cũng không thể. . . . . Xốc từng cái quần của bọn hắn lên mà nhìn chứ?
Phỉ nhi cười một cách cổ quái, "Ta tin rằng. . . . . . Thái tử phi chỉ cần nhìn một cái là có thể lập tức nhận ra gã."