Hoàng hậu hơi than nhẹ nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói: "Lời ngươi nói đều là thật?"
Bình Nhụy hoảng sơn gật đầu liên tục, "Chuyện đã như vậy sao nô tỳ còn dám nói xằng nói bậy ạ."
Hoàng hậu quay đầu lại nói: "Các ngươi lui xuống hết đi."
Sau khi cung nhân trong điện lui sạch sẽ, Phó Du Nhiên mới nghi ngờ nói: "Mẫu hậu, sao vậy ạ?"
Hoàng hậu không nói gì nhưng đôi mắt phượng vẫn khóa chặt trên người Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa hơi luống cuống nhưng lại không nghĩ ra mình tính sai ở chỗ nào, mặc dù Bình Nhụy ám chỉ mình hại Văn Song, lại chỉ mình hạ thuốc Thái tử, nhưng những thứ này so với việc mình thực sự mang thai thật không đáng nhắc tới. Nghĩ tới đây Nguyệt Hoa lại âm thầm yên lòng.
Nhìn hoàng hậu cùng Nguyệt Hoa cứ như vậy không nói tiếng nào mà chỉ nhìn nhau chằm chằm, Phó Du Nhiên cũng đành thôi không phỏng đoán nữa, đáp án sớm muộn cũng sẽ biết, vì vậy nàng không lãng phí tế bào não để suy đoán nữa.
Nhìn chung quanh, ánh mắt nàng vẫn không tự chủ được liếc qua chỗ Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc cũng đang nhìn sang vì vậy ánh mắt của hai người liền chạm nhau, Phó Du Nhiên cũng không muốn dời đi, sự nhớ nhung, sự uất ức của nàng cũng từ ánh mắt của nàng bắn ra ngoài, lại được trả lại càng nhiều nhớ nhung cùng áy náy của Tề Diệc Bắc.
Tề Diệc Bắc hoàn toàn không để trong lòng cuộc đối thoại trong điện vừa rồi, ai hãm hại ai, rồi ai hãm hại hắn, đều đã là chuyện quá khứ, nếu đem so sánh thì đương nhiên hắn quan tâm đến tương lai của hắn hơn, mà tương lai của hắn, chỉ buộc chặt trên người của ai đó.
Phó Du Nhiên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tề Diệc Bắc, nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của hắn thì lúng túng nghiêng đầu đi, im lặng xòe bàn tay ra, Tề Diệc Bắc mừng rỡ như điên nắm lấy tay Phó Du Nhiên, chỉ ước gì có thể lập tức ôm nàng vào trong lòng.
Đang lúc hai người lôi lôi kéo kéo, Hoàng hậu rốt cục cũng lên tiếng tiếp tục truy vấn Bình Nhụy: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi nói từng ở bên ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh, nhưng bên trong lại không có tiếng động nào. Những lời này đều là thật chứ?"
Bình Nhụy lập tức lưu ý lời của Hoàng hậu, Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên cũng không hiểu vì sao Hoàng hậu liên tục truy hỏi tới chuyện này, chỉ có Nguyệt Hoa là không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch dọa người.
"Nói mau!"
Bình Nhụy vội nói: "Hồi bẩm nương nương, những lời nô tì nói đều là sự thật, khi đó nô tì còn tưởng rằng Lương đệ muốn mưu hại Thái tử nên nô tì suýt nữa thì bị hù chết, loại cảm giác đó cho đến bây giờ còn khắc ghi trong lòng."
Hoàng hậu gật đầu, "Chuyện này ngươi có từng đề cập với ai khác không?"
"Nô tì không dám lộ ra ạ."
"Rất tốt." Hoàng hậu lại gật đầu, "Ngươi lui xuống trước đi."
Bình Nhụy dập đầu tạ ơn Hoàng hậu xong lại chuyển hướng tới Phó Du Nhiên dập đầu một cái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Hoàng hậu chậm rãi bước đến bên cạnh Nguyệt Hoa, khom lưng xuống nhìn kỹ nàng ta một chút, trên mặt bà tràn đầy sự tức giận, "Ngươi quả thật có thể nhịn được nhỉ? Vừa nãy hô mưa gọi gió rất ghê gớm cớ sao bây giờ yên tĩnh thế?"
Đến lúc này thì Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên mới hiểu được ý tứ của Hoàng hậu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
Nguyệt Hoa mấp máy môi, nàng ta cắn chặt môi cho đến lúc đôi môi bị cắn đến trắng bệch mới nói: "Nương nương đừng nghe nha đầu kia nói bậy, ả hận nô tì có ý định trừ bỏ ả nên ả muốn nô tì cũng phải lao vào tử địa."
"Vậy sao? Ta lại không thấy như vậy." Hoàng hậu ngồi thẳng lên, "Người nói vô tâm, nếu như nàng ta minh bạch mọi chuyện trong đó cũng sẽ không nói đến chuyện Văn Song, chỉ cần nói đến chuyện thuốc bột thôi là đã đủ cho ngươi một kích trí mạng, cho ngươi chết không có chỗ chôn rồi."
Nguyệt Hoa cố gắng trấn tĩnh đứng thẳng người nhưng giọng điệu vẫn hơi run rẩy, "Lời này của nương nương Nguyệt Hoa không hiểu, lúc đó động tĩnh ở trong phòng cũng không lớn, nha đầu kia không nghe rõ cho nên liền nói bậy."
"Đủ rồi!" Hoàng hậu hơi tái mặt quát lên, bà quay đầu lại phía Tề Diệc Bắc nói: "Diệc nhi, mẫu hậu thực xin lỗi con, rõ ràng đã ngàn chọn vạn tuyển một người tốt cho con nhưng không ngờ lại khiến cho con khó chịu!"
Phó Du Nhiên liếc Tề Diệc Bắc, miệng giật giật nhưng vẫn không mở miệng, theo suy đoán của Hoàng hậu, lão Tề ắt hẳn phải trở thành một con rùa rồi, cái này. . . . . . Phàm là nam nhân thì đều không thể nhịn được đâu nhỉ? (Từ ám chỉ đàn ông có vợ ngoại tình)
"Ta cho ngươi một cơ hội nữa," Giọng nói của Hoàng hậu trở nên bén nhọn, "Đứa bé trong bụng người là của ai hả?"
Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Hoàng hậu rồi nói: "Nương nương đây là muốn nghe chuyện khuê phòng của Nguyệt Hoa và Thái tử sao?"
Nghe Nguyệt Hoa nói như thế Phó Du Nhiên cũng hơi mất tự nhiên, lén nhéo Tề Diệc Bắc một cái, trong lòng lúc này mới thư thái một chút, không để ý tới ánh mắt u oán của Tề Diệc Bắc liền ngồi vào một bên, ngoan ngoãn xem cuộc vui.
Hoàng hậu có mười phần tự tin với phán đoán của mình.
"Đừng tưởng rằng ngươi mạnh miệng thì ta sẽ không có cách nào." Hoàng hậu ngồi vào một cái ghế bên cạnh nói: "Đứa bé trong bụng ngươi chính là chứng cứ tốt nhất."
Nhìn Nguyệt Hoa vẫn không hề bị dao động, Hoàng hậu cười nhạt nói: "Huyết thống hoàng thất Đại Tấn không giống như người bình thường, đứa bé mới sinh sau tai đều có một nốt ruồi son, tròn một tuổi thì nốt ruồi kia liền biến mất, nhiều năm như vậy đều không có ngoại lệ nào. Muốn biết cái thai của người có phải là huyết mạch Hoàng thất hay không, chỉ cần chờ đứa bé ra đời sẽ biết được thôi."
Trong lòng Nguyệt Hoa cả kinh, mình chưa từng nghe qua cái tin đồn này, nói không chừng là Hoàng hậu muốn lừa mình, chỉ là. . . . . . Ngộ nhỡ là thật thì sao? Hai tay của Nguyệt Hoa nắm vạt áo khiến các đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Sự khẩn trương của nàng ta không thể thoát được đôi mắt sắc bén của Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nhếch khóe môi, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng thắng lợi, xem đi, mình đoán không sai mà.
Phó Du Nhiên nhìn qua Tề Diệc Bắc, nắm lỗ tai của hắn nhìn nhìn, thấy không có gì cả thì không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là sự thực sao? Quá thần kỳ." Chẳng lẽ những người muốn đầu thai vào hoàng thất Đại Tấn đều phải làm ký hiệu trước sao? Sợ đầu thai sai chỗ à?
Đôi môi đỏ mọng của Hoàng hậu nâng lên một đường cong hoàn mỹ, "Nha đầu ngốc, dĩ nhiên không phải thật rồi."
"Sao ạ?"
Hoàng hậu cười cười nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hoa.
Cả người Nguyệt Hoa run lên nhè nhẹ, nàng ta vẫn nhu thuận cúi đầu quỳ gối nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ, thậm chí có một giọt mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán, nàng ta không đoán được Hoàng hậu rốt cuộc có chủ ý gì. Nói tới đứa bé này. . . . . . Chúng ta cũng nên nói một chút nhỉ, nói đến đây cũng không thể không chúc mừng lão Tề một tiếng, hắn lại có thêm một trang bị mới rồi đấy, trên đỉnh đầu bây giờ có một chiếc nón xanh biếc bóng nhoáng (Đàn ông đội nón xanh ý chỉ là phụ nữ của mình đi ngoại tình á ^^), đúng là kiểu dáng mới nhất đấy, ở bên trên còn viết bốn chữ -- Nhẫn giả thần quy (Ninja rùa)
Đứa bé này xác thực không có con dấu "Xuất phẩm của lão Tề", như vậy rốt cuộc là ai đã động tay động chân? Cái này có lẽ chỉ có mình Nguyệt Hoa biết thôi.
"Sợ à?" Hoàng hậu đưa tay đến trước mặt nàng ta, "Đứng lên đi, coi chừng thương tổn tới đứa bé."
Trong lòng Nguyệt Hoa càng thêm mờ mịt khó hiểu, chẳng lẽ đây là tin tưởng nàng? Thật không giống tác phong của Hoàng hậu chút nào. Vừa chậm rãi đứng dậy liền nghe thấy Hoàng hậu nói: "Chuyện vừa sinh ra đã có nốt ruồi son dĩ nhiên là không có, nhưng vẫn còn một biện pháp, sau khi đứa bé ra đời liền trích máu để kiểm tra với máu của Thái tử, nếu dung hợp là hoàng tự, đó chính là biện pháp trích máu nhận thân."
Biện pháp lấy máu nhận thân này suy cho cùng cũng chả có hiệu nghiệm gì đâu, nhưng chúng ta cứ mặc kệ đã, dù sao phần lớn người cổ đại khi nhận định máu mủ đều dùng tới phương pháp này, chúng ta tạm thời coi như nó có thể thực hiện được đi.
Nguyệt Hoa tái mặt lại, chuyện đến nước này thì không mạnh miệng là không được, trích máu nhận thân. . . . . . Chờ bảy tháng sau lại nói. Vì vậy lại biểu hiện sự quyết tâm, chỉ lên trời thề rằng đứa bé này đích xác là một "Xuất phẩm của Thái tử".
Chỉ là nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới Hoàng hậu có thể từ một câu nói vô tâm mà có thể suy ra đến mức này, thật ra thì đây cũng là do Nguyệt Hoa xem thường Hoàng hậu.
Hoàng hậu đã làm cái việc cung đấu này cả đời rồi nên tất nhiên đã tích lũy được một kho kinh nghiệm làm việc phong phú, cũng càng thêm tỉ mỉ nghiên cứu qua cái dạng án kiện huyết thống Hoàng thất lẫn lộn này, đừng nói ngươi thật có chuyện mờ ám, dù là từ trong không trung sinh ra, cũng không làm khó được Hoàng hậu.
"Giờ thì mau nói đi, đây là thuốc gì." Hoàng hậu cầm cái gói giấy nhỏ quơ quơ.
"Nguyệt Hoa không biết." Đã cứng rắn thì phải một cứng rắn đến cùng, "Đêm đó quả thật là Thái tử không chống đỡ được men rượu, Nguyệt Hoa cũng không biết đây là thuốc gì ạ."
Hoàng hậu không ngoài ý muốn gật đầu một cái, "Có bỏ thuốc hay không thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất, ta cũng sẽ không thay đổi cái nhìn của ta, muốn biết thuốc này đến tột cùng là thuốc gì thì chỉ cần cần đưa đến Thái y viện kiểm tra là sẽ ra thôi." Nói xong lại cúi đầu nhìn nhìn bọc giấy trong tay, "Hình như là *Mông hãn dược*?" (Một loại thuốc mê)
Nguyệt Hoa mím chặt môi, không nói tiếng nào, Hoàng hậu trầm tư một hồi lâu lại lắc đầu, giống như là có vấn đề gì khó nghĩ, "Ta không hiểu rõ, vì sao ngươi chỉ bỏ một lượng thuốc có tác dụng trong nửa canh giờ? Làm cho Thái tử ở Vân Lang các ngủ lại một đêm không phải sẽ có sức thuyết phục hơn hay sao?"