Chu phụ đứng ở một bên, một mực không nói gì, Chu Đạt Minh mở miệng nói.
- A, nha... nhanh, mau vào.
Chu mẫu Tú Trân liền nói:
- Các ngươi mau vào, ha ha, a di kích động, mau... mau vào.
- Cha, mẹ, đây là Trần Thanh Đế, vậy thì không cần giới thiệu. Đây là Trịnh Lục, bạn bè thân thiết của con.
Chu Trướng cười hắc hắc, một tay ôm lấy Thẩm Kỳ vào trong ngực, nói ra:
- Đây là con dâu tương lai của cha mẹ.
Con dâu?
Chu Đạt Minh cùng Tú Trân nhìn nhau, lập tức hai mắt tỏa sáng, nụ cười trên mặt càng thêm nồng hậu lên.
- Thẩm Kỳ, mau tới đây, đến cho a di xem một chút.
Tú Trân lòng đầy vui mừng, ánh mắt nhìn Chu Trướng càng là vô cùng cao hứng.
Con của ta lợi hại a, tìm được con dâu rồi.
Tuy Chu Đạt Minh không nói gì, nhưng mà, cũng có thể nhìn ra, hắn rất cao hứng.
Con dâu có rồi.
Về phần thân phận Thẩm Kỳ, bọn hắn căn bản không có suy nghĩ, không có đi cân nhắc. Cũng từ khí chất trên người Thẩm Kỳ nhìn ra, gia cảnh của Thẩm Kỳ cũng không phải quá tốt.
Bất quá, những cái này đối với bọn họ mà nói, không phải trọng yếu.
Con trai thích, vậy là được.
Nếu như có thể để cho bọn hắn sớm ngày ẵm cháu trai, vậy thì càng tốt hơn.
- A di, gọi cháu là Tiểu Kỳ là được.
Sắc mặt Thẩm Kỳ đỏ bừng, cúi đầu, rất là không có ý tứ đi tới bên người Tú Trân.
Tú Trân càng xem lại càng thích Thẩm Kỳ rồi.
- Cha, lúc này Trần Thanh Đế đến, là muốn một ít tinh thiết.
Chu Trướng đi đến bên người Chu Đạt Minh, nói ra:
- Con cũng không biết muốn cái dạng gì, cho nên dẫn hắn tới.
- Thúc thúc tốt.
Trần Thanh Đế mỉm cười, ngồi ở đối diện Chu Đạt Minh, nói ra:
- Chú Chu, cháu cần một ít tinh thiết chất lượng càng cao càng tốt.
- Ha ha, không có vấn đề.
Chu Đạt Minh vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế, Nhà máy Sắt Thép này của ta tuy không lớn, nhưng chất lượng tuyệt đối không kém, muốn bấy nhiêu, cái dạng gì, nói thẳng là được, ta trong hai ngày sẽ phái người đưa qua cho cháu.
- Sẽ không cần quá nhiều, cái này chủ yếu là xem chất lượng.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Chú Chu, nếu không hiện tại mang cháu đi nhìn xem một chút được không?
- Tốt.
Chu Đạt Minh đứng lên, nhìn Tú Trân nói ra:
- Tú Trân, em chuẩn bị một ít đồ ăn, chờ sau khi trở về, cùng nhau ăn cơm.
- Chú Chu, không cần làm phiền, chúng cháu vừa cơm nước xong xuôi, cho nên...
Trịnh Lục ở một bên mỉm cười, nói ra:
- Không cần làm phiền.
Trần Thanh Đế thực hận không thể đạp Trịnh Lục một cước: Choáng nha, các ngươi là ăn cơm no rồi, ca ca ta từ sáng sớm ăn một ổ bánh mì, uống một ly sữa. Đến bây giờ cái gì cũng không ăn đây này.
Lúc này... lúc này đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Các ngươi không đói bụng, bụng của ca ca ta đói sôi rồi đây này.
- Không phiền toái, một chút cũng không phiền toái, rất nhanh là có thể làm tốt.
Vẻ mặt Tú Trân tươi cười nói:
- Các cháu cứ đi dạo xem, a di chuẩn bị một chút.
- A di, cháu hỗ trợ người.
Thẩm Kỳ nhu thuận nói.
- A ha ha, cái kia thật sự là quá tốt.
Tú Trân càng thêm hài lòng:
- Nữ hài tử hiện tại, rất ít đứa còn biết làm cơm rồi.
- Trong nhà của cháu rất nghèo, cho nên, chỉ dựa vào chính mình.
Trong lòng Thẩm Kỳ ảm đạm, nàng cảm giác mình không xứng với Chu Trướng, dù sao, nhà Chu Trướng rất có tiền.
- Vậy thì có sao?
Tú Trân mỉm cười, chỉ vào Chu Đạt Minh, nói ra:
- Lúc đầu a di gả vào Chu gia, ngay cả một căn phòng nhỏ cũng không có. Trướng nhi đến lúc biết chạy, vẫn là thuê phòng giá rẻ.
- A di cùng chú của con, đều là từ nông thôn đi ra, cho nên, ở trong mắt chúng ta, không có người giàu kẻ nghèo đáng nói.
Tú Trân nói ra:
- Tiểu Kỳ a, cháu không nên cảm giác có cái gì không ổn, chúng ta không quan tâm những cái kia, không có khinh người như vậy.
- A di, cám ơn người.
Vẻ mặt Thẩm Kỳ cảm kích nói.
- Cùng a di khách khí cái gì, về sau chúng ta đều là người một nhà rồi.
Tú Trân cao hứng nói:
- Tiểu Kỳ, nói thật, nhi tử nhà mình tự mình biết, tiểu tử Trướng nhi kia, có thể tìm được người yêu xinh đẹp, hiền lành như vậy, quả thực chính là phúc phận của nó.
- A di...
Thẩm Kỳ vô cùng thẹn thùng, thấp giọng nói ra:
- A di, chúng ta đi mua thức ăn nấu cơm a.
- Không cần đi mua thức ăn, phòng bếp đều đã có sẵn.
Tại Tú Trân càng ngày càng thích Thẩm Kỳ rồi, con dâu, không yêu cầu gia cảnh giàu có gì, chỉ cầu hiền lành, biết sống là đủ.
Hơn nữa, Thẩm Kỳ lớn lên vẫn là rất đẹp.
- Chú Chu, cái này là sắt thép tốt nhất?
Trần Thanh Đế nhìn sắt thép đã luyện chế tốt, gõ thoáng một phát, trong con ngươi, hiện lên vẻ thất vọng.