Thẩm Kỳ đỏ mặt lên, hạnh phúc đến quá nhanh, quá đột nhiên.
- Ăn cơm chiều xuất phát.
Nhìn thấy Thẩm Kỳ đồng ý, Chu Trướng cực kỳ hưng phấn. Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn phát hiện, hắn càng ngày càng yêu Thẩm Kỳ rồi.
- Còn ăn cơm gì nữa, sự tình trọng yếu, hưng phấn, mừng rỡ như vậy, chờ cái gì chứ, còn không tranh thủ thời gian mở đường.
Trịnh Lục liếc nhìn Chu Trướng, nói ra:
- Ngươi thằng này, thật sự là hết thuốc chữa.
- A, a, chúng ta đi.
Chu Trướng sửng sốt một chút, rất nhanh tính tiền.
Trần đại thiếu sờ lên bụng, choáng nha, ca ca ta ngay cả một ngụm nước, cũng không kịp uống a.
Trần Thanh Đế lái xe, phía trước là BMW X6 màu đỏ dẫn dắt, rất nhanh ly khai, chạy như bay tới Nhà máy Sắt Thép của Chu Trướng.
BMW X6 màu đỏ tự nhiên là của Chu Trướng, bất quá, ở trong tòa thành thị này, xe này thật sự là quá phổ thông, chạy trên đường, người ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn.
Hơn nữa, bởi vì Chu Trướng là trọ ở trường, chiếc BMW X6 màu đỏ này, cơ hồ không có lái qua, một mực ném ở trong ga-ra trường học, bên ngoài còn phủ đầy bụi.
Bụi bẩn, Chu Trướng cũng không có đi rửa xe.
- Trần Thanh Đế, ngươi cần tinh thiết làm gì?
Trịnh Lục ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt khó hiểu, không có việc gì, ngươi cần tinh thiết làm cái gì a.
Cái đồ chơi kia, có rắm dùng?
Về phần Chu Trướng và Thẩm Kỳ, thì là ở phía trước dẫn đường, Trịnh Lục không muốn quấy rầy hai người bọn họ.
- Chế tác một ít đồ, vừa vặn cần tinh thiết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói. Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Trịnh Lục, hắn muốn luyện chế pháp bảo.
Pháp bảo?
Loại đồ vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết này, cho dù nói ra, Trịnh Lục cũng không tin a.
- Nha.
Trịnh Lục cũng không có hứng thú gì, móc điện thoại ra, bấm số điện thoại của Chu Trướng:
- Chu Trướng, có quảng cáo nói rất hay, lái xe không sờ sữa, sờ sữa không lái xe. Ân, ngươi chú ý hành vi của mình thoáng một phát, chớ ném mặt Trung Y Học Viện chúng ta.
Bởi vì là điện thoại xe tải, Thẩm Kỳ ngồi ở ghế phụ nghe thanh thanh sở sở, cái này làm cho sắc mặt nàng đỏ lên không thôi.
- Trịnh Lục, ngươi không thể nói chút lời tốt sao?
Chu Trướng nhịn không được liếc mắt nhìn Thẩm Kỳ. Cười hắc hắc nói ra:
- Bất quá, ngươi không nói, ta thật đúng là không nhớ ra.
- Anh dám!
Thẩm Kỳ cắn răng mở miệng nói:
- Anh... anh không chuyên tâm lái xe, dám xằng bậy, em sẽ ra ngồi ghế sau, hừ hừ.
- Cái kia, anh có nói gì đâu.
Chu Trướng quyết đoán tước vũ khí đầu hàng.
- Oa ha ha... Chu Trướng, quả nhiên là đủ dâm đãng.
Trịnh Lục ở trong xe của Trần Thanh Đế, cười đến người ngã ngựa đổ, khá tốt, không gian ghế phụ đủ cho hắn lộn nhào.
Một đường cười cười nói nói, bảo trì trạng thái trò chuyện, ai cũng không quan tâm chút tiền điện thoại này, điện thoại cũng bắt đầu nóng lên rồi, rốt cục đi tới Nhà máy Sắt Thép của Chu Trướng.
Vốn Trần Thanh Đế và Trịnh Lục định đi nhà Chu Trướng trước. Bất kể nói thế nào, đi bái phỏng trước thoáng một phát, đây là lễ phép căn bản nhất.
Bất quá, Chu Trướng lại nói, ba mẹ của hắn, tất cả đều ở Nhà máy Sắt Thép, trong nhà không có người. Cho nên, liền trực tiếp đến Nhà máy Sắt Thép.
Nhà máy Sắt Thép của Chu thị, chiếm diện tích cũng không lớn, đối với Nhà máy Sắt Thép mà nói, coi như là loại nhỏ nhất, chỉ có hai mươi mẫu.
Sắt thép chồng chất rất nhiều, nhìn mà hoa cả mắt.
Thật sự là địa phương quá nhỏ rồi.
Chỉ là thiết bị luyện thép, đã chiếm cứ không gian rất lớn.
- Cha mẹ của tôi đâu? Ở văn phòng? A, đại Siêu ca, anh tiếp tục làm việc.
Chu Trướng ở phía trước dẫn đường, bọn người Thẩm Kỳ theo sát phía sau.
Khí trời vốn cũng rất nóng, lại ở bên trong Nhà máy Sắt Thép, vậy thì càng nóng rồi, gần kề vài phút thời gian, bọn người Trịnh Lục cũng đã mồ hôi đầm đìa.
Về phần Trần đại thiếu, thì là một chút cũng không nóng.
Chờ Điều Hòa y phục đưa ra thị trường, ta chuẩn bị cho bọn hắn mấy bộ áo điều hòa chống đạn.
Trần Thanh Đế nghĩ như thế.
- Cha, mẹ.
Đi vào văn phòng Nhà máy Sắt Thép, lập tức một hồi cảm giác mát lạnh đánh úp lại, Chu Trướng nhìn hai trung niên nam nữ, cao hứng kêu lên.
- Trướng nhi, con trở lại rồi.
Chu mẫu liền để cây viết trong tay xuống, cao hứng đứng lên, nhìn bọn người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trướng nhi, bọn họ là ai?
- Bọn họ là bạn học của con.
Chu Trướng cao hứng nói.
- Các vị đồng học, nhanh tiến đến, bên ngoài rất nóng. Ồ...
Ánh mắt Chu mẫu đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế:
- Cậu... cậu là Trần Thanh Đế? Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế?
- A di, cháu là Trần Thanh Đế.
Trần đại thiếu thanh danh vang lừng, người không biết, còn thực không có mấy.
- Thật sự là không nghĩ tới, con của ta dĩ nhiên là đồng học của Trần Thanh Đế.
Chu mẫu kích động vạn phần nói:
- Trần Thanh Đế, cháu nói Bùi Ngữ Yên ký tên cho a di được không?
- Khục khục... mẹ.
Sắc mặt Chu Trướng xấu hổ:
- Trần Thanh Đế, mẹ ta là Fans hâm mộ của Bùi Ngữ Yên, rất si mê đấy.
- Tú Trân, đừng ngăn cửa ra vào, để cho đồng học của Trướng nhi đi vào.