Lịch Hoa Xuân rên rỉ một tiếng, bắt đầu tính toán:
- Hiện tại, quan trọng nhất là, ta căn bản cũng không biết, người nhà của Tỉnh Khoát bị A Dịch an trí ở nơi nào.
- Bất quá, không biết thì như thế nào?
Trong con ngươi của Lịch Hoa Xuân, hàn mang bắn ra bốn phía:
- Tỉnh Khoát không biết, ta cũng không biết người nhà của hắn ở địa phương nào.
- Báo thù, chỉ cần có thể báo thù, lừa Tỉnh Khoát thì như thế nào?
Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi.
- Ta nghe A Dịch từng nói qua, thực lực của Trần Thanh Đế rất mạnh, hắn căn bản không phải là đối thủ. Tuy Tỉnh Khoát là Thanh Bang Chiến Vương, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
- Ngoại trừ Tỉnh Khoát ra, ta còn phải hướng Lịch gia cầu cứu, tuy...
Vừa nhắc tới Lịch gia, sắc mặt Lịch Hoa Xuân trở nên trắng bệch.
- Vì báo thù, ta bất cứ giá nào rồi.
Nghĩ vậy, Lịch Hoa Xuân rất nhanh mở khóa an toàn, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại.
- Mỗi lần A Dịch đi tầng hầm ngầm gọi điện thoại, đều dùng bộ điện thoại này.
Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Hẳn là liên hệ Tỉnh Khoát, hi vọng... hi vọng bên trong có số điện thoại của Tỉnh Khoát.
- Quả nhiên có một cái.
Lịch Hoa Xuân chứng kiến ghi chép ở bên trong nhật ký trò chuyện, chỉ có một dãy số, trong nội tâm lập tức đại hỉ:
- Hi vọng, hy vọng là điện thoại của Tỉnh Khoát.
Trong tầng hầm ngầm, Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi, bấm gọi điện thoại.
- Ngươi là Tỉnh Khoát?
Điện thoại vừa mới chuyển được, Lịch Hoa Xuân trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta là vợ của Phó Dịch, Lịch Hoa Xuân.
- Là ta!
Trong điện thoại, truyền đến thanh âm của Tỉnh Khoát.
- Rất tốt.
Lịch Hoa Xuân nhẹ gật đầu, tràn đầy cừu hận nói:
- Ta muốn báo thù, nếu như ngươi ra tay giúp đỡ, ta sẽ thả người nhà của ngươi.
- Ta cho ngươi ba ngày thời gian cân nhắc, ba ngày sau, nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ giết người nhà ngươi.
Lịch Hoa Xuân lạnh giọng nói ra:
- Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ càng, đã suy nghĩ kỹ, liên hệ với ta.
Nói xong, Lịch Hoa Xuân cũng không có cho Tỉnh Khoát cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Ở thời điểm trò chuyện, Lịch Hoa Xuân còn không có cảm giác gì, vừa tắt điện thoại, tim của nàng bắt đầu gia tăng tốc độ, bang bang kinh hoàng.
- Lịch gia, lúc này vô luận như thế nào, ta cũng phải cầu các ngươi ra tay.
Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi, cất kỹ điện thoại di động, đi ra tầng hầm ngầm.
Rất nhanh, Lịch Hoa Xuân lái ô-tô, đi ra biệt thự, tiến đến sân bay.
Lịch gia không ở trong nước, mà ở M quốc.
Trong tầng hầm ngầm của Tỉnh Khoát, lúc này, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, đồng thời, còn lóe ra một tia mừng rỡ.
Còn có người biết rõ người nhà của hắn ở địa phương nào.
- Hôm nay Đoạn Thiên đã không có việc gì, trọng quản Đoạn Thiên Môn, muốn giết Đoạn Thiên, báo thù cho Phó Dịch, độ khó thật sự là quá lớn.
Tỉnh Khoát hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Bất quá, nếu như không báo thù, ta làm chó mấy năm này, xem như làm không công.
Tỉnh Khoát làm chó cho Phó Dịch vài năm, làm như vậy là vì cái gì?
Còn không phải bởi vì người nhà Tỉnh Khoát hắn?
Nếu như không báo thù cho Phó Dịch, Lịch Hoa Xuân sẽ giết người nhà Tỉnh Khoát hắn đi.
- Hi vọng, cuối cùng còn có một tia hi vọng.
Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Thanh Bang sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt Đoạn Thiên Môn, ta dễ dàng mượn nhờ lực lượng Thanh Bang, đối phó Đoạn Thiên Môn.
- Về phần đến cuối cùng có thể...có thể diệt Đoạn Thiên Môn, giết Đoạn Thiên hay không... Được rồi.
Tỉnh Khoát lắc đầu:
- Không nghĩ nhiều như vậy, dù sao ta cũng là tiện mệnh, mệnh không thuộc mình, liều mạng!
- Tỉnh Khoát ta, đời này, còn không có sợ qua bất luận kẻ nào.
Tỉnh Khoát quyết định chắc chắn, chuẩn bị đi làm:
- Bất quá, thời hạn chưa tới, không liên hệ Lịch Hoa Xuân, không thể bị một nữ nhân như nàng, nắm mũi dẫn đi.
Nghĩ vậy, Tỉnh Khoát thở dài một hơi.
Hi vọng!
Người, bởi vì có hi vọng, mới có thể tiếp tục sống sót. Đã không có hi vọng, động lực sống sót cũng không có.
...
- Đại ca, lần này thu hoạch coi như không tệ, nhà này thật đúng là có tiền.
Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch Hàn Hỏa, từ trong một biệt thự xa hoa lặng yên đi ra, rất là đắc ý nói:
- Nhà này khóa cửa, rất là khó vào. Bất quá, còn không phải bị huynh đệ chúng ta giải quyết sao?
Sau khi Trần đại thiếu thả bọn hắn, huynh đệ Liệt Hỏa cũng không trở về, mà là tiếp tục tìm một đối tượng ra tay khác.
Ra tay không thể thất bại.
Một nhà không được, vậy thì nhà thứ hai.
- Nhà này cũng không biết là đang làm gì, trong nhà, vậy mà gửi nhiều tiền mặt như vậy.
Hàn Liệt lưng cõng một cái túi lớn, nói ra:
- Chúng ta đến cũng đủ xảo, vừa đến, thì có một nữ nhân lái xe đi ra biệt thự, xem bộ dáng, có vẻ đang gấp a.
- Quản nhiều như vậy làm gì, không có phá quy củ là được.
Liệt Hỏa cũng lưng cõng một cái bao tải, bên trong tất cả đều là tranh chữ.
Mà Hàn Liệt lưng cõng túi lớn, ở bên trong đều là tiền mặt.
Huynh đệ Liệt Hỏa ăn trộm xong biệt thự Viên Cầu, lại bị Trần đại thiếu phát hiện, một đường tìm kiếm mục tiêu ra tay, cuối cùng hạ thủ cũng thành công rồi.