Đan dược này, có thể trợ giúp người nhập môn, rất nhanh dẫn linh khí nhập vào cơ thể, tu luyện tới Luyện Khí tầng một, thẳng đến Luyện Khí tầng năm cũng có được tác dụng cực lớn.
Về sau, hiệu quả sẽ càng ngày càng rác rưởi.
Đoạt Linh Đan, chỉ là một loại đan dược cơ bản nhất.
Lợi dụng Vô Ngân Băng Tủy, luyện chế loại đan dược cấp thấp này, Trần đại thiếu cũng cảm giác, thật sự là quá lãng phí.
Bất quá, cái này cũng không có cách nào, nếu như không có Vô Ngân Băng Tủy, dù là Trần Thanh Đế, cũng không cách nào luyện chế ra Đoạt Linh Đan.
Nghĩ làm liền làm, Trần Thanh Đế lấy ra đại lượng thảo dược, lại cắt lấy một khối Vô Ngân Băng Tủy nhỏ như là hạt đậu nành, để vào trong Càn Khôn Đỉnh.
- Nếu như chỉ là Đoạt Linh Đan, dùng tu vi của ta, không làm được trăm phần trăm thành công, ta có thể cắt cổ tự sát.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thúc dục linh khí trong cơ thể, bắt đầu luyện chế.
Oanh!
Sau nửa giờ, Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Lô đầu tiên, Đoạt Linh Đan sắp ra lò.
- Khai!
Trần đại thiếu nắm bắt pháp quyết, phát ra một tiếng gầm nhẹ, Càn Khôn Đỉnh phun ra nhiệt khí, ở trong hơi nóng, nhấp nhô hơn mười viên đan dược cơ hồ trong suốt.
- Thu!
Hơn mười viên đan dược gần như trong suốt, bị Trần Thanh Đế thu vào trong hai cái bình ngọc.
- Bởi vì Vô Ngân Băng Tủy, Đoạt Linh Đan cũng trở nên trong suốt rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ:
- Chỉ có 16 viên, xem ra, kỹ thuật luyện đan của ta không có gì tiến bộ.
Trong biệt thự, Tứ đại nhân tài của Thanh Bang, Chiến Vương Tỉnh Khoát, bởi vì một tin tức, mà làm cho sắc mặt của hắn, trở nên vô cùng khó nhìn.
- Phó Dịch vậy mà tự sát, vậy mà chết rồi.
Sắc mặt Tỉnh Khoát tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi:
- Hắn như thế nào có thể chết, tại sao phải chết, vì cái gì chết...
Trong nháy mắt này, Tỉnh Khoát cảm giác khí lực toàn thân giống như là bị rút sạch.
Người không biết, còn tưởng rằng Tỉnh Khoát và Phó Dịch là một đôi bằng hữu cực tốt, kì thực là vì, Tỉnh Khoát là một con chó do Phó Dịch nuôi.
Trung thành hay không trung thành, tạm dừng không nói, quan trọng nhất là, người nhà Tỉnh Khoát, vợ của hắn, con của hắn... Tất cả đều ở trong tay Phó Dịch.
Ở địa phương nào?
Tỉnh Khoát cũng không biết.
Mà Tỉnh Khoát, sở dĩ trở thành chó của Phó Dịch, cũng là bởi vì người nhà của hắn.
Hôm nay Phó Dịch chết rồi, vậy người nhà Tỉnh Khoát hắn đâu?
Người nhà của hắn làm sao bây giờ?
Cùng lúc đó, ở trong nhà Phó Dịch, một nữ nhân mặt mũi tràn đầy nước mắt, hai mắt sung huyết, đầu tóc rối bời, quăn xoắn trên mặt đất, hẳn là vừa khóc lớn một hồi.
- Con đã không còn, hiện tại ngay cả lão công cũng đã chết.
Nữ nhân, đúng là lão bà của Phó Dịch, Lịch Hoa Xuân:
- A Dịch, tại sao anh phải tự sát? Vì cái gì a, anh chết, con cũng đã chết, anh để cho em một nữ nhân, sống sót như thế nào? Như thế nào tiếp tục sống sót?
- Ta không thể chết được, ta muốn báo thù, báo thù... Trần Thanh Đế, Đoạn Thiên, Đoạn Phàm, Lịch Hoa Xuân ta nhất định phải giết các ngươi, nhất định.
Lịch Hoa Xuân rất nhanh từ trên mặt đất bò lên, trong con ngươi tràn đầy cừu hận, tỉnh táo thầm nghĩ.
- Ta nghe A Dịch, ở trong lúc vô tình nhắc qua Thanh Bang Chiến Vương, Tỉnh Khoát.
Lịch Hoa Xuân, là lão bà của Phó Dịch, cũng là nữ nhân hắn yêu nhất, hắn rất hưởng thụ thân thể của Lịch Hoa Xuân. Mà với tư cách là nữ nhân của Phó Dịch, há có thể đơn giản?
Sau khi bi thống, Lịch Hoa Xuân muốn báo thù.
- Người nhà của Thanh Bang Chiến Vương Tỉnh Khoát, tất cả đều khống chế trong tay A Dịch, Tỉnh Khoát là một con chó của A Dịch.
Lịch Hoa Xuân hít sâu một hơi.
- Muốn báo thù, ta một cái nữ nhân, căn bản là làm không được, phải để cho Tỉnh Khoát ra tay.
- Nếu như Tỉnh Khoát không muốn động thủ, như vậy, người nhà của hắn, ta một cái cũng sẽ không bỏ qua.