- Cha, đã giải phẫu xong, bác sĩ sẽ lập tức đi ra.
Lúc này, một trung niên nam tử đồng dạng canh giữ ở bên ngoài phòng giải phẫu, tuổi hơn bốn mươi, đeo kính mắt viền vàng, vẻ mặt quan khí, liền nói.
Người này, đúng là cha của Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm, Lữ Duẫn Cứu.
- Ân.
Lữ Văn nhíu mày, đối với nhi tử đã hơn 40 tuổi, đã đến bất hoặc chi niên, lại như cũ không trầm ổn, rất là thất vọng.
Nếu như...
Lữ Văn nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như Lữ Duẫn Cứu có thể như cháu của hắn Lữ Bất Phàm. Dùng thế lực Lữ gia hắn, ở dưới hắn đại lực chống đỡ, làm sao có thể chỉ là một Phó bộ.
Hơn 40 tuổi đã là Phó bộ, nhìn như rất lợi hại. Nhưng mà, không nên quên, Lữ gia gia chủ Lữ Văn, đây chính là một Bộ trưởng có thực quyền trong tay a.
Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nhìn cửa phòng giải phẫu, đi tới trước mặt Quan bác sĩ, hỏi:
- Quan bác sĩ, cháu của tôi như thế nào rồi?
- May mắn mà có cái đồ vật này, bằng không thì...
Quan bác sĩ từ phía lưng lấy ra một miếng hộ tâm màu đồng cổ, trầm giọng nói:
- Nếu như không có miếng hộ tâm này, Phàm thiếu gia sẽ nguy hiểm.
- Miếng hộ tâm?
Trong lòng Lữ Văn run lên, tiếp nhận miếng hộ tâm, nhịn không được thầm nghĩ:
- Là miếng hộ tâm mà sư phụ của Bất Phàm cho hắn.
- Mặc dù có miếng hộ tâm này, ngăn cản một phần lực lượng, nhưng Phàm thiếu gia vẫn gãy mấy cái xương sườn, hơn nữa cắm vào lá phổi.
Quan bác sĩ hít sâu một hơi, nói ra:
- Bất quá, khá tốt đưa tới kịp thời, Phàm thiếu gia đã vượt qua kỳ nguy hiểm. Tiếp qua một giờ sẽ tỉnh lại.
- Cảm ơn ông, Quan bác sĩ.
Lữ Văn nhẹ nhàng thở ra.
- Lữ... Lữ tiên sinh, đây là tôi phải làm.
Quan bác sĩ thụ sủng nhược kinh, nói chuyện cũng trở nên cà lăm. Không nghĩ tới, Lữ Văn sẽ khách sáo như thế.
Kế tiếp, Quan bác sĩ rất là mừng rỡ, cùng với y tá khác, đẩy Lữ Bất Phàm đi ra, đưa vào trong phòng hồi sức cao cấp.
Nhìn bộ dáng cháu trai bảo bối của mình, sắc mặt trắng bệch, hai con ngươi Lữ Văn hiện lên một đạo hàn mang.
Nhìn thấy Quan bác sĩ cùng một đám y tá ly khai, Lữ Văn mặt âm trầm, nói ra:
- Duẫn Cứu, con đi gọi Lữ Hậu Tích tới cho cha.
Lữ Văn chỉ là biết rõ, cháu trai bảo bối của mình, Lữ Bất Phàm bị đánh trọng thương, đưa vào bệnh viện. Về phần tình huống cụ thể khác, lại không hiểu nhiều lắm.
- Đại... Đại gia gia...
Lữ Hậu Tích bị gọi tới, nhìn cũng không dám nhìn Lữ Văn, hai chân không ngừng run rẩy.
Tuy Lữ Hậu Tích là người Lữ gia, nhưng lại là một tiểu hoàn khố chính cống.
Trên đời này, Lữ Hậu Tích sợ nhất không phải cha mẹ, gia gia của hắn. Mà là Lữ Văn Lữ gia gia chủ này, đại ca của ông nội hắn, đại gia gia.
...
- Ăn trong xe đi.
Trần Thanh Đế cầm hơn mười tệ, mua một ít thức ăn, về tới trên xe, ném cho Trương Kiều.
Lần này, Trần đại thiếu đã có kinh nghiệm, không dám để cho Trương Kiều lộ diện.
- Ăn cái này à?
Trương Kiều nhìn trước mắt, Trần đại thiếu đóng gói mang đến một phần bún thập cẩm cay cùng một cây lòng nướng, thở dài không thôi:
- Ăn những thứ này, quan trọng nhất là trong loại không khí, hoàn cảnh này. Được rồi, không có hào khí thì không có hào khí a, tổng so với đói bụng thì tốt hơn nhiều.
- Trời rất nóng, ăn bún thập cẩm cay, thật sự là đã ghiền.
Trương Kiều vừa ăn, vừa nói:
- Lữ Đông, ta nói trước, bắt đầu từ ngày mai, ta đói bụng sẽ tìm ngươi đó.
- Ân, chờ sau khi trở về, ta sẽ chuẩn bị.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Nhớ kỹ, về sau không có lệnh của ta, cô không được một mình đi ra ngoài.
- Cho dù ngươi để cho ta đi ra ngoài, ta về sau cũng không ra khỏi cửa.
Trương Kiều liếc mắt nói. Nếu không phải nàng biết rõ 'Lữ Đông' rất biết đánh nhau, nàng há có thể trấn định như thế?
Đã sớm dọa chạy, hơn nữa về sau tuyệt đối sẽ co lại trong nhà, không dám ra cửa.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thanh Đế thoả mãn nhẹ gật đầu, khởi động xe, chạy tới biệt thự củaViên Cầu.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhướng mày, trên mặt lộ ra cười lạnh:
- Theo dõi? Là người Lữ gia, hay là người Sơn Khẩu Tổ?
Vừa đi không bao xa, Trần đại thiếu liền phát hiện, có người theo dõi hắn.