Dù sao, không có người nào là kẻ đần, sẽ không có bất kỳ hoài nghi, sẽ không nhìn ra bất luận sơ hở gì.
Trọng yếu hơn là, Lữ gia Lữ Đông, đã bị chết.
Chỉ cần tĩnh hạ tâm lai truy tra, Lữ gia nhất định có thể chứng minh, 'Lữ Đông' không phải người Lữ gia bọn hắn. Sơn Khẩu Tổ cũng không phải người ngu, sẽ không cho rằng Lữ gia dám giết Tá Đằng Thiếu tổ trưởng.
Giết Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngược lại không hay, hoàn toàn ngược lại. Chỉ là thống khoái nhất thời, nhưng lực bền bỉ lại không đủ.
Giữ thằng ngốc Tá Đằng Thiếu tổ trưởng này lại. Có hắn ở trong không ngừng tác động, mới có thể làm cho trận chiến giữa Sơn Khẩu Tổ cùng Lữ gia này, càng đánh càng lâu.
Đến cuối cùng, cho dù là Sơn Khẩu Tổ biết rõ, mình đã hiểu lầm Lữ gia, chỉ sợ cũng khó có thể dừng tay. Cho dù bọn hắn muốn ngừng tay, nhưng Lữ gia sẽ chưa chắc lui binh.
Sau một hồi đánh nhau loạn xà ngầu, vốn không có thù, cũng biến thành cừu nhân bất cộng đái thiên. Như thế, mới có thể đi đến tình trạng sinh tử nan giải, ngươi chết ta sống.
- Đi thôi.
Nhìn bọn người Tá Đằng Thiếu tổ trưởng ly khai, Trần Thanh Đế nhíu mày, nhàn nhạt nói ra. Hắn biết rõ, tin tức 'Lữ Đông' xuất hiện, rất nhanh sẽ rơi vào tai người Lữ gia.
Tiếp tục lưu lại, thật sự không phải lựa chọn sáng suốt gì.
- Không ăn cơm nữa hả? Thế nhưng mà... ta thật sự rất đói.
- Cô có tiền sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Trên người của tôi cho tới bây giờ đều không mang theo tiền.
Vốn Trần đại thiếu là muốn mời Trương Kiều ăn một bữa cơm no đủ, ai ngờ gặp được Tá Đằng Thiếu tổ trưởng. Tung tích 'Lữ Đông' của hắn cũng bại lộ.
Bữa cơm này, nhất định là ăn không được.
Không phải nói Trần Thanh Đế sợ người Lữ gia, mà là không muốn phức tạp. Như thế nào lại để cho Sơn Khẩu Tổ đánh cùng người Lữ gia, đây mới là Trần đại thiếu cần làm.
Cho tới bây giờ, Trần Thanh Đế đều cảm thấy may mắn. May mắn lúc trước giả mạo thành Lữ Đông, lại đắc tội Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, còn không có giết Tá Đằng Thiếu tổ trưởng.
Bằng không thì, ở đâu có trò hay bực này.
Đương nhiên, Trần đại thiếu vẫn là muốn cảm tạ Trần Phong Nhiên cùng sư phụ của hắn thoáng một phát.
Nếu không phải theo dõi Trần Phong Nhiên, tìm kiếm sư phụ hắn hạ lạc. Trần Thanh Đế như thế nào đi qua biệt thự kia của Lữ Bất Phàm?
Trần đại thiếu thì như thế nào, đúng lúc đụng phải, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng mang theo một đám người Sơn Khẩu Tổ, giết trở lại? Còn muốn Lữ gia giao 'Lữ Đông' giả ra?
Không có những sự tình kia, tuyệt đối sẽ không phát sinh đến một bước này.
Đồng dạng, Sơn Khẩu Tổ cùng Lữ gia cũng sẽ không trở thành cừu nhân.
Khục khục... Còn có một nguyên nhân nữa là, Trần đại thiếu thật sự không có tiền, thẻ ngân hàng của hắn, ở trên tay của Thiết Nam rồi.
- Ngươi không mang tiền? Không mang tiền mà dẫn ta đi ra ngoài ăn cơm cái gì?
Trương Kiều lầm bầm lấy miệng, cúi đầu, kiểm tra trong ví một chút, móc ra hơn mười tệ, nói:
- Trên người của ta chỉ còn hơn mười tệ, hình như ở loại địa phương này, uống một chén nước cũng không đủ.
- Bất quá, ta có biện pháp, hơn mười tệ, cũng có thể ăn no. Đi theo ta...
Trương Kiều hai mắt tỏa sáng, lôi kéo Trần đại thiếu chạy ra bên ngoài.
Nhìn Trương Kiều kéo Trần Thanh Đế ngoài chạy ra bên, không biết bao nhiêu nam nhân đều tan nát cõi lòng.
- Nữ Thần a, ta có tiền, để cho ta mời ngươi ăn cơm. Làm gì cùng gia hỏa không có tiền, lại bạo lực này lăn lộn cùng một chỗ a...
Không biết bao nhiêu người, ở trong lòng hò hét, bất quá, bọn hắn lại không dám mở miệng.
Thủ đoạn bạo lực của Trần đại thiếu, bọn hắn là nhìn ở trong mắt, không có ai muốn trở thành Tá Đằng Thiếu tổ trưởng thứ hai.
Người Lữ gia, ai có thể khiêu khích a?
Không thấy được, người ta ngay cả Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, cũng không để vào mắt sao.
Bất quá, ngươi là một đại nam nhân, lại là người Lữ gia, thậm chí ngay cả tiền mời Nữ Thần một bữa cơm cũng không có. Điều này cũng thôi, trái lại để cho Nữ Thần cầm hơn mười tệ mời ngươi ăn cơm.
Nha, sao người được Nữ Thần mời ăn cơm, không phải là ta a.
Không biết bao nhiêu nam nhân, trong nội tâm khát vọng mình có thể thay thế Trần Thanh Đế, dù là để cho hắn thành một kẻ nghèo hèn cũng được.
Trần Thanh Đế cùng Trương Kiều ly khai, tất cả nam nhân trong khách sạn cũng không có dừng lại, nguyên một đám chống lều nhỏ. Hoặc mang bạn gái, hoặc lẻ loi một mình, đi tìm nữ nhân đã hẹn rồi, hoặc là đi tìm gái.
Tóm lại, đều không ngoại lệ, ngay ngắn đi ra ngoài khách sạn.
- Con mẹ nó, ngươi lách vào cái gì, cái đồ chơi kia của ngươi đội lên ta rồi, mịa!
- Móa, ngươi còn không biết xấu hổ mắng người khác, ngươi cũng đội lên ta rồi.
...
Bởi vì đều ở cùng một thời gian ly khai, tuy cửa khách sạn không nhỏ, nhưng người cũng không ít a, đều cùng một chỗ lách ra bên ngoài. Lều nhỏ không cẩn thận đụng bờ mông người trước mặt, cũng là rất bình thường.
- Mọi người không cần chen, trên lầu chúng ta có phòng, đồng dạng cũng có thứ các ngươi muốn.
Lúc này, một quản lý khách sạn, bụm lấy phần hông, lớn tiếng nói.
Nói xong, thằng này vứt bỏ chuyện nhà hàng, chạy nhanh lên lầu.
Hắn cũng là nam nhân, cũng cần phát tiết a.
- Đúng vậy, khách sạn này có phòng, cũng có tiểu thư.
Bị nhắc nhở như vậy, những người khác đều kịp phản ứng, ngay ngắn phản hồi lại khách sạn.
- Oa kháo... Ngươi đội lên ta rồi.
- Vừa rồi chính là ngươi đội ta, ta đội lại ngươi thoáng một phát, xem như cả hai không thiếu nợ nhau.
Trước kia là đi ra ngoài khách sạn, lần này lại phản hồi, lập tức trình tự mọi người thay đổi, người bị đội mông, rốt cục có thể đội trở lại rồi.
...
Bệnh viện Dương Xuân, Lữ gia gia chủ Lữ Văn, mặt âm trầm, trong hai tròng mắt hàn mang bắn ra bốn phía.