Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người Lâm Vãn Vinh: “Sao mà trong thời khắc mấu chốt như thế, ta lại quên béng mất câu này nhỉ? Cái này gọi là chứng hưng phấn quá mất cả trí nhớ, càng khẩn cấp, lại càng nghĩ không ra.” Thấy sắc mặt tiên tử hơi biến đổi, hắn cũng đỏ mặt lên, thiếu chút nữa tim vọt ra ngoài.
Đợi một lúc lâu không thấy hắn trả lời gì cả, tiên tử sắc mặt đại biến, nước mắt chảy đầy mặt, gương mặt mĩ lệ bỗng tái nhợt đi:
- Tiểu tặc, ngươi, ngươi không muốn...
- Cái này… cái này…
Lâm Vãn Vinh gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, bất lực đành cười xòa:
- Tâm ý của ta, tỷ tỷ còn không biết sao?!
Ninh Vũ Tích mặt hồng lên, thùy mị cúi đầu xuống:
- Vậy sao ngươi sao không nói lời nào?!
“Ta muốn nói, nhưng ta đã quên mà!” Hắn cười hắc hắc vài tiếng:
- Tỷ tỷ, nàng cũng biết, gần nhất ta dùng đầu óc quá độ... Phần sau là cái gì, nói nhỏ cho ta biết với?
- Không đọc sách thì nói là không đọc sách, cái gì mà dùng đầu óc quá độ... Nếu ngươi nghĩ không ra, vậy thì...
- Ai nói ta nghĩ không ra, ta với nàng…
Lâm Vãn Vinh nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia cười hì hì, nhìn vào khuôn mặt tuyệt thế, vui sướng và trìu mến nói không nên lời, ghé vào tai nàng, điềm đạm nhưng kiên định:
... Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão! Tỷ tỷ, ta đi đọc như vậy có được không?!
(Cùng nguyện sống chết có nhau, nắm tay nhau cho tới bạc đầu)
Ninh Vũ Tích đỏ mặt như bôi phấn, ngượng ngùng không chịu nổi, kêu lên một tiếng rồi cúi đầu:
- Tên tiểu tặc này, lại lừa ta...!
“Thiếu chút nữa là mất mạng rồi! Đi học! Sau khi về nhà nhất định phải học tập cho đàng hoàng!” Lau trộm mồ hôi trên mặt, thấy tiên tử đứng giữa bộ quần áo băng vừa giận dỗi vừa ngượng ngùng, da thịt còn trắng hơn tuyết, cứ như Hằng nga giáng trần. Hắn nhìn ngơ ngẩn cả người, lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ, nàng thật đẹp!
Nước mắt nhạt nhòa trên mắt, Ninh Vũ Tích cúi đầu, nói khẽ:
- Hồng nhan ngọc diện bạc như chỉ. Thiều hoa kim phấn đạm tự sương*. Ta già hơn ngươi hơn mười tuổi, đến ngày nào đó ta tóc bạc da mồi, khô gầy như que củi, ngươi còn có thể nói với ta những lời như vậy nữa không?
(*Hồng nhan ngọc diện bạc như giấy, Má đào xuân sắc nhạt tựa sương)
- Tỷ tỷ, nàng có biết việc hạnh phúc nhất trong cuộc sống là gì không?
- Là cái gì?
Tiên tử ngẩng đầu lên, nhìn hắn chờ đợi.
- Được già, đó là được chứng kiến hạnh phúc vĩnh hằng!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Chuyện vui sướng nhất mà ta có thể nghĩ đến là được nắm tay nàng, cùng nàng từ từ già đi!
Ninh Vũ Tích ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt lại trào ra. Chỉ cảm thấy bất kỳ một câu nào của tiểu tặc này, trong nháy mắt lại lấy đi hồn phách mình. Nàng vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy bàn tay hắn nhưng muốn hòa tan vào máu thịt của mình, nước mắt thi nhau rơi như mưa, chảy dài xuống gương mặt nàng. Hai người nắm tay nhau, tựa như tâm mạch tương liên, lúc này mọi thứ đều như dừng lại, trở thành vĩnh viễn.
Cũng không biết qua bao lâu, tiên tử mới phục hồi lại tinh thần. Nàng lau vệt nước mắt trên mặt, nhìn Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng cười.
- Tỷ tỷ. Làm sao vậy?!
Lâm Vãn Vinh vội hỏi.
Ninh Vũ Tích nhè nhẹ lôi hắn đi ra, quay đầu lại nhìn bộ váy trong suốt bằng băng, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến vô cùng:
- Ta muốn tìm cách mang bộ áo cưới này đi! Tiểu tặc, ngươi thông minh như vậy, nghĩ giùm ta một biện pháp đi, được không?
Mang đi ư? Áo cưới này là do băng tạo thành. Gặp chỗ nào nóng một chút là tan ra ngay, làm sao có thể mang đi? Có câu nói phụ nữ đã yêu rồi thì trở nên ngốc nghếch, quả chẳng sai chút nào cả, đến cả tiên tử tuyệt thế cũng không thoát khỏi câu này.
Ninh Vũ Tích tại hắn bên người nhẹ giọng thủ thỉ, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm, Lâm Vãn Vinh có chút bùi ngùi trong lòng, cố cười vài tiếng:
- Tỷ tỷ, Thiên Sơn quanh năm tuyết đọng, bốn mùa rét lạnh. Bộ áo cưới bằng băng độc nhất vô nhị trên đời này, chính là ở tại chỗ này. Ta tin nàng cũng không muốn thấy nó tan chảy?
Tiên tử làm gì chẳng biết đạo lý này?! Thấy tên tiểu tặc cũng không có biện pháp, nàng cũng chỉ còn nước bất lực gật đầu. Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Nàng cũng không cần thất vọng. Bộ váy băng này mặc dù mĩ lệ, nhưng cuối cùng cũng không thể mang đi. Chờ chúng ta đánh trận xong về nhà, ta sẽ nghĩ cách may cho nàng một bộ áo cưới thật sự, còn đẹp hơn bộ này bao nhiêu lần!
- Thật không?!
Tiên tử nhất thời ngẩng đầu lên, mừng rỡ nhìn hắn.
- Đương nhiên rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, dương dương đắc ý:
- Nàng quên mất là Tiêu gia chúng ta làm cái gì rồi sao?
“Đợi đánh xong, lão tử về Tiêu gia, khổ tâm nghiên cứu năm ba ngày, thiết kế mẫu áo cưới, rồi bảo Đại tiểu thư tự mình giám sát công việc, chỉ may thủ công, làm ra mười bộ. Tiên tử, An hồ li, Thanh Toàn, Tiên Nhi, Lạc Ngưng, Xảo Xảo… cả một đám lão bà, mỗi người một bộ, đều mặc đi với bổn lão công, còn không làm cho nam nhân thiên hạ hâm mộ đến chết sạch cả sao? Oa ha ha ha…!” Nghĩ đến việc hưng phấn như thế, hắn nhịn không được múa may lung tung, cười khà khà đắc ý.
Ninh Vũ Tích cũng biết Tiêu gia ở Kim Lăng là thiên hạ đệ nhất về tơ sợi, với thân phận của tên tiểu tặc này tại Tiêu gia, chỉ cần hắn muốn làm việc gì, chẳng có gì là không thành cả. Thấy hắn nheo mắt méo miệng, đầy mặt vẻ đắc ý, nàng nhè nhẹ mắng một câu:
- Ngươi cười cái gì mà gian xảo như vậy, chắc chắn là không nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp.
- Tỷ tỷ, dựa theo tập tục của chúng ta, mặc áo cưới rồi phát lời thề, vậy là coi như đã bái đường rồi! Kế tiếp thì phải tính đến việc động phòng, hắc hắc!
Hắn nói với nụ cười dâm đãng, tiên tử đỏ mặt, thần sắc nàng ngẩn ngơ, gương mặt mĩ lệ trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, đến cả bàn tay nhỏ bé cũng trở nên băng giá vô cùng.
Lâm Vãn Vinh kinh hãi, lấy hai tay áp vào tay nàng:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng làm sao vậy?! Có phải nàng sợ hãi? Chúng ta tạm thời không động phòng, cùng phòng thôi cũng được mà!
Gương mặt Ninh Vũ Tích đang trắng bệt bỗng từ từ ửng đỏ, nàng đột nhiên rơi lệ, rấm rức khóc:
- Tiểu tặc, ta, ta có lỗi với Thanh Tuyền!
Nhìn thần sắc Ninh Vũ Tích, liền biết ngay tâm tư nàng, trong lòng tiên tử rất thẹn thùng, không dám phóng túng vui vẻ. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, cười hì hì:
- Tỷ tỷ yên tâm, việc này ta nhất định sẽ nói với Thanh Tuyền để nàng hiểu...
- Không, đừng!
Tiên tử bỗng nhiên cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Nàng vốn là một tiên nữ diễm tuyệt, bây giờ rơi xuống phàm trần, cũng rơi vào vòng xoáy thế tục.
- Nhất định phải nói!
Thần sắc Lâm Vãn Vinh trở nên nghiêm túc:
- Phải nói rõ cho Thanh Tuyền biết chuyện này, không chỉ tôn trọng tiên tử, mà là tôn trọng Thanh Tuyền. Ta là lão công của Thanh Tuyền, nàng là sư phó của Thanh Tuyền, nói tới nói lui đều là người một nhà, mọi người ngồi chung một bàn, thân mật vô cùng, chàng chàng thiếp thiếp. Có gì mà không thể thương lượng chứ.
- Đó là ngươi nghĩ thôi.
Ninh Vũ Tích mặt hồng lên, lắc đầu than nhẹ:
- Thanh Tuyền tính tình cao ngạo, làm sao chấp nhận chuyện như thế này được? Vì không muốn thương tổn nó, ta tình nguyện cả đời không gặp ngươi nữa!
Nàng nói như chém đinh chặt sắt, giọng điệu quyết liệt, Lâm Vãn Vinh cũng biết rõ tính tình nàng, một khi tiên tử quyết định, cơ hồ không ai có thể sửa đổi. Việc chặt đứt dây ở Thiên Tuyệt phong chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Hắn vội vàng cười ha hả:
- Tiên tử tỷ tỷ nghĩ đi đâu thế, Thanh Tuyền là lão bà tốt nhất, ta làm sao lại làm thương tổn nàng ấy chứ. Nàng yên tâm, Thanh Tuyền thiện lương như vậy, ta lại thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp. Chẳng lẽ nàng còn không biết bổn sự của ta sao?
Ngẫm lại những tao ngộ của mình, luận về thủ đoạn lừa gạt nữ tử, tiểu tặc đích xác xứng đáng với bốn chữ thiên hạ vô song. Ninh Vũ Tích sắc mặt đỏ ửng, khẽ hừ một tiếng:
- Ta vẫn biết đã rơi vào cái vòng của ngươi rồi!
Thấy tiểu tặc tin tưởng vạn phần, như đã tính trước rồi, Ninh Vũ Tích khe khẽ thở dài, việc này cứ để trên người mình thật sự quá mệt mỏi. Cứ giao cho hắn xử trí đi, có được bờ vai của tiểu tặc chống đỡ, việc gì rồi cũng tốt thôi. Vừa nghĩ như thế, bất giác nàng nhẹ hẳn người đi. Cả người dần dần thoải mái, không nhịn được ngọt ngào nhìn hắn tươi cười, đẹp không gì diễn tả được.
Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngẩn người ra, ghé tai nàng thì thầm:
- Tiên tử tỷ tỷ, đợi ta nói với Thanh Tuyền, lúc đó chúng ta có thể động phòng không?! Ta lâu lắm rồi không động phòng rồi!
- Phì…
Tiên tử mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng lẫn bất lực nhìn hắn:
- Cái gì động phòng, cả ngày ngươi cũng chỉ nghĩ đến việc này sao?
- Tỷ tỷ thấy ta là người tùy tiện như vậy sao?
Lâm Vãn Vinh đầy vẻ chính khí lẫm liệt:
- Ta là Nguyên soái tay cầm vạn ngàn binh mã, mỗi ngày quân vụ bận rộn, việc chiến đấu cũng rất bận. Chỉ là khi nào có chút thời gian nhàn rỗi, mới có thể ngẫu nhiên nhớ tới những việc này. Không đáng nhắc tới! Không đáng nhắc tới!
Tiên tử liếc mắt nhìn hắn:
- Nói như vậy, thời gian ngươi nhàn hạ quả là không ít nhỉ!
“Chết rồi! Không ngờ đến cả tiên tử tỷ tỷ ưu nhã như thế mà cũng học được cách nói xéo ta, đúng là thói đời khó chuyển, lòng người dễ đổi thay!” Hắn lắc đầu hít một hơi, mặt đầy sầu bi.
- Ngươi đó…!
Thấy hắn bần thần, cứ như một đứa trẻ con ăn vụng bị bắt quả tang, trong lòng Ninh Vũ Tích mềm đi, cuối cùng không bắt bẻ hắn nữa, giữ chặt tay hắn e thẹn:
- Đạo hạnh của ta đã bị hủy trong tay ngươi, ngoại trừ việc làm bạn với ngươi, còn có cách gì khác nữa đây? Đồ ngốc này!
- Thật hả?
Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái, cười khà khà:
- Nói như vậy thì ta an tâm. Tỷ tỷ bất tất vội vã, ta rất kiên nhẫn, chờ tám năm, mười năm không thành vấn đề.
“Ta có gì mà khẩn cấp? Tiểu tặc này vừa được tiện nghi lại làm vẻ ngoan ngoãn!” Tiên tử nổi giận lườm hắn. Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nhất thời trong lòng ấm áp, tất cả phiền não đều tan thành mây khói, quả là rất thần kỳ.
Hai người dựa vào nhau, thủ thỉ ngọt ngào thân mật, thỉnh thoảng để hắn chiếm chút tiện nghi, trêu cho mình tim đập thình thịch, thật là hạnh phúc vô cùng. Tiểu tặc thích kể mấy chuyện ỡm ỡm ờ ờ, nửa trong nửa đục, mỗi chuyện đều làm tiên tử mặt đỏ tới mang tai. Càng gần gũi tiểu tặc thêm phân nào, càng thấy sa đọa xuống địa ngục chừng đó, nhưng luôn luôn có cảm giác vô cùng hạnh phúc, khiến cho người ta khó lòng cự tuyệt. Quả là đúng như câu tục ngữ: ‘càng sa đọa, lại càng khoái hoạt!’
Hai người đang ở khe băng, nồng ấm vô cùng, ở trong lòng núi còn có cảm giác dường như chẳng cần quan tâm chi tới tuế nguyệt nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Ninh Vũ Tích cuối cùng nhịn không được, thì thầm:
- Ngươi, sao ngươi không hỏi chúng ta sẽ ra khỏi đây......?!
Lâm Vãn Vinh than dài:
- Thế giới bên ngoài quá phức tạp, ta và tỷ tỷ cứ ở chỗ này làm một đôi uyên ương hạnh phúc, chẳng phải tiêu diêu tự tại hơn sao... Nói nhìn làm gì, tới đây, hôn một cái!
Ninh Vũ Tích lách người né bàn tay của hắn, nghiêm mặt rồi lại cười khẽ:
- Ngươi đúng là không có lương tâm. Vừa rồi cũng không biết có ai gõ gõ chung quanh, tìm kiếm kẽ nứt của băng, tưởng ta không nhìn thấy hả?!
Chỉ biết chẳng chuyện gì có thể gạt được tiên tử, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Kỳ thật ta hơi lo lắng cho huynh đệ trên kia, không có ta, họ tựa như mất ngọn đèn dẫn lối trong đêm đêm, không biết họ sẽ lo lắng như thế nào đây?!
Tiên tử hừ một tiếng, cười mà như mếu:
- Chỉ lo lắng cho họ sao? Ta thấy vị tất. Ngươi sở trường giương đông kích tây... Đừng nhìn ta như vậy, đây là An sư muội dặn dò ta phải đề phòng ngươi đó!
Hừ hừ, chẳng lẽ ta không còn có gì bí mật trước mắt An hồ li nữa sao? May mà hẳn là nàng chưa thấy cái bớt ở chỗ bí mật của ta, bằng không, ta có lẽ đã thành một con lợn trắng trước mặt nàng rồi.
Cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên nhớ tới tiên tử đã nói qua, Ngọc Già chỉ còn sống mấy tháng nữa. Với tính cách Ninh Vũ Tích, tuyệt sẽ không gạt người, cộng thêm với thủ đoạn của An tỷ tỷ. Việc này mười phần là thật rồi! Trong lòng hắn bỗng có chút cảm giác bồn chồn khó hiểu, hắn bất lực lắc lắc đầu, thở một hơi dài.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay hắn:
- Tiểu tặc, ngươi rất muốn đi ra ngoài sao?!
Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ bất lực đành nói:
- Muốn cũng vô dụng, bây giờ chúng ta đang ở trong bụng núi cả trăm trượng. Làm sao đi ra ngoài được?
- Ngốc thế!
Ninh Vũ Tích cười lắc đầu:
- Ta có thể đưa ngươi tới, đương nhiên cũng có thể mang ngươi đi ra ngoài.
- Tỷ tỷ, nàng nói thật à? Chúng ta thật có thể đi ra ngoài sao?
Hắn liếc nhìn vài lần, quan sát thanh thu thủy bảo kiếm trên tay Ninh Vũ Tích, nghi hoặc hỏi:
- Không phải nàng muốn dùng bảo kiếm đào ra một cái thông đạo đó chứ? Việc này có thể không làm được đâu. Không biết chừng còn phá hủy chốn bồng lai của chúng ta nữa!
Ninh Tiên tử nắm chặt tay hắn, dịu dàng bảo
- Nơi này có bộ xiêm y xinh đẹp nhất trên đời, ta tuyệt sẽ không làm hư hỏng nó đâu. Chỉ cần ngươi muốn đi ra ngoài, ta sẽ có biện pháp.
Lâm Vãn Vinh dừng một chút, đột nhiên lắc đầu:
- Hay là đừng ra khỏi đây. Khó khăn lắm mới được ở cùng với tiên tử tỷ tỷ. Chúng ta cứ ở chỗ này sống với nhau, hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt vài ngày đi.
Ninh Tiên tử ngơ ngác nhìn hắn vài lần, cặp mắt tuyệt đẹp đã ươn ướt:
- Ngươi chớ nói những lời ngon ngọt gạt ta. Nếu ngươi cứ ở đây, làm chậm trễ đại sự, ta chẳng phải sẽ thành tội nhân thiên cổ sao?
Lâm Vãn Vinh cười vài tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết ôm nàng vào trong ngực, cảm nhập hơi ấm từ thân thể nàng.
Ninh Vũ Tích kéo hắn vào cửa động. Cơn gió núi lạnh giá thổi vào mặt, sắc như đao cắt. Nàng vung thanh bảo kiếm trong tay lên, cũng không biết dùng cách nào mà thanh bảo kiếm lại chia ra làm hai, biến thành hai thanh. Lâm Vãn Vinh chết lặng người:
- Tỷ tỷ, ta cho nàng một thỏi vàng, nàng biến thành hai cho ta nhé.
Ninh Vũ Tích cười khúc khích:
- Không đứng đắn gì cả. Thấy vách băng đối diện không?
Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu. Vách băng bên đó chỉ cách bên này mấy trượng, tự nhiên nhìn rất rõ. Ninh Vũ Tích dứ dứ bảo kiếm trong tay. Đột nhiên xoẹt một tiếng, bảo kiếm trong tay bay vụt đi, cắm thẳng vào vách núi đối diện.
- Ném hay lắm! Ném hay lắm!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay khen ngợi.
Tiên tử lườm hắn, dứ dứ thanh kiếm còn lại trong tay:
- Bây giờ thì bay lên. Sợ có chút nguy hiểm, ngươi sợ không?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Nguy hiểm đến đâu đi nữa cũng không thể so sánh được với dây tình của chúng ta ở Thiên Tuyệt phong? Khi đó chúng ta đều là địch nhân người sống ta chết.
Nghe hắn nhắc tới chuyện cũ, mặt Ninh Vũ Tích hơi nóng lên, trong lòng càng thêm ấm áp, khe khẽ gật đầu.
Trường bào trên người Lâm Vãn Vinh đã để lại cho Ngọc Già, bây giờ chỉ mặc nhuyễn giáp bằng tơ. Bảo giáp này là do hoàng đế lão trượng nhờ Cao Tù giao cho hắn phòng thân, chỉ dùng tơ tằm đặc biệt chế thành, vừa bó sát vừa ấm áp. Khe băng này tuy rét căm căm, nhưng hắn hầu như không chịu ảnh hưởng nhiều lắm.
Ninh Vũ Tích lại lo lắng. Cởi áo ngoài của mình ra phủ thêm cho hắn, công lực nàng cao tuyệt, tự nhiên không sợ lạnh lẽo. Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, giữ chặt tay nàng:
- Tỷ tỷ, lúc trước Thanh Tuyền dạy ta luyện võ, ta lười biếng không luyện, bây giờ rốt cuộc hiểu được sai lầm nghiêm trọng như thế nào. Đợi sau này đi ra ngoài, nàng cho ta uống mười viên đại hoàn đan, cộng thêm mấy trăm nhân sâm ngàn năm, thuận tiện bỏ ra vài ngày giúp ta tẩy kinh phạt tủy. Như vậy ta có thể trở thành cao thủ rồi!
- Ngươi đọc sách kiếm hiệp hả? Có cái gì gọi là đại hoàn đan, phạt kinh tẩy tủy chứ? Tập võ chỉ có dựa vào chăm chỉ khổ luyện, ngày ngày tháng tháng, tuyệt không có đường tắt.
Ninh Vũ Tích nghe thế vừa bực mình vừa buồn cười: “Người này toàn nghĩ chuyện tránh phải nhọc nhằn mình mà vẫn mong có thu hoạch tốt, đúng là bản tính gian thương!”
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, lộ vẻ thất vọng, Ninh Vũ Tích không đành lòng làm hắn bị đả kích, giữ chặt tay hắn:
- Ngươi không thích tập võ, vậy bất tất phải làm. Trên thực tế, bây giờ ngươi đã có tất cả, đâu cần phải dựa vào vũ lực đâu. Ta thích con người của ngươi hiện tại hơn!
Tiên tử mặt đỏ hồng, thấp thoáng lộ vẻ yêu thương dịu ngọt, Lâm Vãn Vinh lập tức cứng cả người, cười hì hì:
- Được, được, tiên tử tỷ tỷ quả nhiên là rất hiểu đại nghĩa.
“Người này thật sự là không thể nào nói lại được.” Ninh Vũ Tích cười lắc lắc đầu, sửa sửa xiêm y cho hắn, giữ chặt tay hắn, rồi quát lớn:
- Lên!
Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy gió bên tai thổi vù vù, thân thể bay lên, Ninh Vũ Tích thân hình tuyệt mỹ, mũi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt đã đạp vào mũi kiếm trên vách núi. Tuy đã từng trải qua việc phi thân lên vách núi một lần rồi, nhưng nhìn vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, hắn không tự chủ được lạnh cả người.
Ninh Vũ Tích giữ nguyên mũi kiếm, cả người bất động, thong thả như tiên tử lướt sóng, một tay nàng giữ chặt Lâm Vãn Vinh, tay kia phốc một tiếng, bắn một kiếm khác vào vách núi bên kia.
- Lên!
Nàng lại quát một tiếng, cước đạp vào vách đá, giữa không trung rút bảo kiếm dưới chân ra, rồi vọt lên trên.
Cứ như vậy lần lượt thay đổi độ cao, như một vòng xoắn ốc, bay lên đỉnh núi. Lộ trình nhìn tuy nguy hiểm, nhưng vì hai người ngày xưa ở Thiên Tuyệt phong đã làm một lần, sớm đã có kinh nghiệm, so với lần trước thì dễ hơn nhiều.
Cũng không biết qua lại mấy lần, Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy gió bên tai rít lên ù ù, lạnh giá kinh người, hắn đã sớm nhắm tịt mắt lại.
- Tiểu tặc, mau nhìn đi!
Bên tai truyền đến tiếng tiên tử kêu khẽ, rồi nghe loáng thoáng có tiếng đập gõ leng keng.
Lâm Vãn Vinh vội vàng trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh núi có vài người đang tụ tập, dùng đao kiếm đục gõ gây nên những thanh âm chan chát nối liền không dứt. Mấy đoạn dây thừng lòng thòng từ đỉnh núi buông xuống, trên đó buộc vài người, đang đục những bậc thang trên vách núi.
Đột nhiên nhớ tới đoạn tình ái xưa kia, Lâm Vãn Vinh cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, tiên tử mặt đỏ bừng, ngước mắt nhìn tới, hiển nhiên cũng nhớ tới những ký ức khắc cốt ghi tâm này.
- Hồ đại ca, ta ở đây!
Trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng ấm áp, tay bắt lên miệng, quay về phía đỉnh núi hô lớn.
Cơn gió lạnh căm đưa tiếng hắn gọi truyền đi rất xa. Ở phía dưới sợi dây dưới cùng đang buộc một người, đột nhiên ngừng tay lại, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, bỗng nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây, lăn dài xuống: