- Sống không được vài ngày à? Oái, đây là ý gì vậy?!
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt.
Tiên tử lắc đầu:
- Ngươi đó, thật sự chẳng biết gì cả. Ta hỏi ngươi, đêm đó ở trong trướng, An sư muội đã làm gì với Ngọc Già rồi, ngươi không biết hả?!
“An tỷ tỷ làm gì với Nguyệt Nha Nhi?! Hình như chỉ cởi quần áo cô ta ra mà!” Thấy hắn mắt to mắt bé nhìn trừng trừng, biết hắn đoán không được, Ninh Vũ Tích bật cười, giơ bàn tay nhỏ bé lên tát nhẹ vào mặt hắn một cái:
- Khi hai người thẩm vấn Ngọc Già, An sư muội có động thủ gì lên người cô ta không?
Ấn tượng mơ mơ hồ hồ, An tỷ tỷ dường như thật sự có đụng chạm gì đó vào cổ Ngọc Già, Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nói vẻ khó hiểu:
- Vỗ vỗ một chút, cái này cũng tính là động thủ sao? Vậy thì mỗi ngày ta chắc đều động tay động chân với tiên tử tỷ tỷ rồi!
- Sao lại kéo ta vào đây?!
Ninh Vũ Tích đỏ mặt, chỉ đành bất lực lườm hắn:
- Vỗ vỗ vài cái, tự nhiên không tính là đặc biệt! Nhưng nếu làm gì như thế này nữa thì sự việc đã hoàn toàn khác hẳn rồi.
Tiên tử mỉm cười, trong tay ngân quang lóe lên, hiện ra một cây ngân châm lấp lánh. Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ, sư phó tỷ tỷ chích vào người Ngọc Già hả?! Vậy thì cũng chẳng sao mà, ta mỗi ngày đều bị nàng ấy chích đó!
Ninh Tiên tử buồn cười lườm hắn:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, địa vị của Ngọc Già trong lòng An sư muội giống như địa vị của ngươi sao?
“Dường như không giống!” Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:
- Vậy nàng ấy chích cái gì vào người Ngọc Già thế?!
Ninh Vũ Tích thở dài:
- Nếu trong cơ thể ngươi vô duyên vô cớ có thêm một độc châm ngấm từ từ, ngươi sẽ cảm giác như thế nào?!
-. Điều này sao có thể được? Vô duyên vô cớ, việc gì An tỷ tỷ lại muốn giết Ngọc Già?!
- Cái gì vô duyên vô cớ, ngươi là hồ đồ thật hay là giả vờ hồ đồ.
Ninh Tiên tử hừ nhẹ một tiếng:
- Thủ đoạn của Ngọc Già, đến cả An sư muội cũng phải kiêng kỵ vài phần. Huống chi là tên tiểu tặc háo sắc gan lớn bằng trời như ngươi. Nếu không phải là người chúng ta, có gì lạ lùng đều phải đề phòng. Trông vào bộ dạng Ngọc Già, rõ ràng là đang muốn dụ dỗ ngươi. Làm sao sư muội lưu một họa căn để hại ngươi về sau như vậy được? Với tính cách muội ấy, không giết người trước mặt ngươi thì đã là tiện nghi cho Ngọc Già lắm rồi!
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ: “Tiên tử nói đúng lắm, với tính cách của Bạch Liên thánh mẫu An tỷ tỷ. Nếu nàng thực sự đã ghen lên, thì việc giết người cũng như ăn cơm thôi, mười Ngọc Già cũng không xem vào mắt.”
Hắn cười khọt khẹt vài tiếng:
- An tỷ tỷ quả thật lợi hại. Làm sao ta chẳng thấy được gì cả thế nhỉ?
- Ngươi không thấy nhiều việc lắm.
Ninh Vũ Tích mắng khẽ rồi liếc mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu than nhẹ:
- Ngọc Già này nói về dung mạo trí tuệ, đều vượt trên mọi người khác. Lầm lẫn thì chỉ có một, đó là nàng là một người Đột Quyết, hơn nữa lại có thủ đoạn đối với ngươi. Chỉ còn sống thêm thời gian năm tháng nữa, quả thật cũng có chút đáng tiếc!
Năm tháng? Nói như vậy An tỷ tỷ đã hạ độc mãn tính vào người nàng rồi?! Nguyệt Nha Nhi y thuật thần diệu, thế mà cũng không biết mình bị hạ độc.
- Ngươi suy nghĩ cái gì đó?!
Thấy hắn trầm mặc thật lâu, Ninh Tiên tử giữ chặt tay hắn, đằm thắm hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng nói An tỷ tỷ rốt cuộc hạ độc cái gì mà lợi hại như vậy? Có phương pháp giải cứu hay không?!
- Ta chỉ muốn trao đổi một chút kinh nghiệm giải độc với tỷ tỷ thôi. Ta là người luôn luôn chăm chỉ học tập mà.
Ninh Vũ Tích cười khúc khích:
- Lúc này tâm tư của ngươi chẳng lừa được ai đâu? Lúc trước An sư muội hạ độc, ta còn cho là hơi quá đáng. Nhưng thấy ngươi bây giờ, ta biết muội ấy hiểu ngươi quá rõ! Nếu để ngươi tự mình đi giết Ngọc Già, ngươi tuyệt đối sẽ không làm việc này!
- Giết người không phải chuyện hay ho gì. Nhưng nếu có người dám thương tổn đến người ta yêu, hoặc huynh đệ ta, mặc kệ cô ta là ai, ta nhất định sẽ không buông tha cô ta!
Ninh Vũ Tích ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng ấm áp như ngồi cạnh bếp lửa, thật lâu sau mới cúi đầu thỏ thẻ:
- Ngươi đó, sao lại lừa ta. Chẳng trách An sư muội nói, khi ở chung với ngươi, quan trọng nhất là khóa cái miệng ngươi lại!
“An tỷ tỷ thật ra dạy không ít tuyệt chiêu nhỉ!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Không nói việc này nữa. Khe băng này mặc dù không tệ, cũng là chốn bồng lai thế ngoại của chúng ta. Nhưng vì nghĩ đến con cái của chúng ta sau này, chúng ta cũng phải tìm biện pháp ra ngoài thôi! Tỷ tỷ nói gì đi chứ?
Ninh Vũ Tích đỏ mặt, mắng khẽ:
- Nói cái gì... Nói linh tinh, ai hơi đâu mà quan tâm tới ngươi!
Ánh lửa bập bùng cháy, miệng hố băng nhìn xuống một vách núi đen, rộng ước mấy trượng, u ám vô cùng, sâu không thấy đáy. Lâm Vãn Vinh thò đầu nhìn thoáng qua, gió lạnh như lưỡi đao chém ngang qua, hắn le lưỡi, lại rụt cổ về.
Cái hố tuyết này ở sâu trong núi, khi hai người rơi xuống, Ninh Vũ Tích dùng chưởng đánh nát những vách băng mà hình thành nên, những lưỡi băng nhọn hoắt chung quanh đã được nàng gọt nhẵn rất chỉnh tề, sờ vào chỉ thấy bóng loáng. Hai người đang ở một nơi gần như hoàn toàn cách khỏi bên ngoài, vô cùng yên lặng, chẳng khác gì với tình cảnh nơi Thiên Tuyệt phong khi xưa, Lâm Vãn Vinh giờ đây hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là ‘chỉ nguyện làm uyên ương, chẳng cần phải lên tiên’!
Lúc này trên người hắn khoác trường sam của Ninh Vũ Tích, mùi thơm thoang thoảng, nhớ lại lời thề ở Thiên Tuyệt phong ngày xưa, hắn cảm giác sống mũi hơi tê tê, đột nhiên giữ chặt tay tiên tử:
- Tỷ tỷ, cho ta mượn bảo kiếm của nàng dùng một chút!!
Nhìn hắn vô cùng nghiêm túc, Ninh Vũ Tích rút thanh bảo kiếm đưa cho hắn:
- Làm cái gì?! Ngươi không tập võ đó chứ!
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nhìn chung quanh vài lần, tìm hai khối băng đứng gần nhau, kích cỡ cũng tương đương nhau, hắn cười hì hì chạy tới đó, đo đạc vài lần, lúc này mới hài lòng, quay đầu cười nói:
- Tỷ tỷ, nàng chờ ta một chút nhé!
Hắn cầm bảo kiếm điêu khắc băng tuyết, không ngừng quay đầu lại quan sát thân hình Ninh Tiên tử, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu. Khối băng bắt đầu hiện ra những vết khắc nhàn nhạt.
Nhìn hắn vô cùng cẩn thận điêu khắc không ngừng, Ninh Vũ Tích cảm thấy rất khó hiểu, tên tiểu tặc đầu óc đầy chủ ý xấu xa này, không biết đang làm cái gì nữa nhỉ?
Cũng không biết đợi bao lâu, tên tiểu tặc nhìn phải nhìn trái, đột nhiên hít sâu một hơi, vỗ vỗ tay hưng phấn:
- Tốt lắm, tốt lắm! Tiên tử tỷ tỷ, nàng mau đến xem này!
Hắn vừa kêu lên, Ninh Vũ Tích đã chạy tới bức tượng băng, nhìn lướt qua, nhất thời ‘a’ lên một tiếng, kinh ngạc ngây dại. Đó là một bộ váy áo trắng trong suốt được đục từ băng, kích cỡ rất vừa với người nàng. Phía trên có một cái khăn trắng tinh khắc rất tỉ mỉ, giống như đang phất phơ trong gió. Cổ áo hình quả đào, hai vai hơi lộ ra, ở eo lưng có một cái dây lưng dài, nhẹ nhàng bay lượn. Tự bên hông trở xuống, chiếc quần dài phiêu dật, ống váy trắng tinh xòe ra như một đóa hoa sen. Chiếc váy khắc dọc theo mặt băng, kéo dài xa xa.
Bộ quần áo bằng băng tinh khiết này, trên dưới trong suốt sáng bừng, dưới ánh sáng của ánh lửa bập bùng, trông thật sống động, giống như một tác phẩm pha lê đẹp nhất, động lòng người nhất trên thế gian này.
- Cái này hả? Ở quê ta, nó gọi là hôn sa (áo cưới), chỉ có những người phụ nữ hạnh phúc nhất mới có thể mặc vào, cả đời chỉ có thể mặc một lần. Đây là hôn sa làm toàn bằng băng, lướt mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có một bộ này thôi.
- Hôn sa?!
Ninh Vũ Tích vuốt ve, yêu thích không muốn rời tay. Gương mặt tràn đầy hạnh phúc:
- Ngươi vô duyên vô cớ làm hôn sa này làm gì?!
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, khẽ cười nói:
- Tỷ tỷ nàng không nhớ sao? Ở Thiên Tuyệt phong, ta hứa với nàng sẽ làm cho nàng làm một bộ xiêm y đẹp nhất trên đời... Chính là cái này đó! Ta nghĩ đời này ta cũng chẳng tìm thấy được một tác phẩm nào đẹp hơn cái này đâu. Tỷ tỷ nàng có thích không?
“Hức…” Bây giờ Ninh Vũ Tích không còn là tiên tử nhân gian nữa, không kìm hãm được vẻ ngây dại, từng giọt từng giọt nước mắt trong vắt rơi xuống như mưa, nàng quay đầu đi, nghẹn ngào:
- Ngươi… tên tiểu tặc đáng giận này…
Lâm Vãn Vinh ôm lấy nàng:
- Tỷ tỷ, nàng còn chưa nói có thích hay không?
- Ta, ta...
Ninh Vũ Tích ngơ ngác nhìn hắn, đẫm lệ.
Lâm Vãn Vinh cười một tràng to, nắm chặt lấy tay nàng. Chậm rãi đi về phía bộ quần áo băng kia.
- Ngươi, ngươi làm gì?!
Tiên tử nũng nịu trong lòng hắn, tim dập thình thịch.
Lâm Vãn Vinh gạt những bông tuyết còn đọng lại, đẩy người nàng vào lớp áo băng, rồi cẩn thận dắp lỗ hổng lại. Ninh Vũ Tích ngơ ngác nhìn hắn, lúc thì vui, lúc thì kinh hãi, nước mắt trong giây lát hóa thành những giọt châu ngọc bằng băng vô cùng mỹ lệ.
Ninh Vũ Tích đứng trong lớp áo, cười mà mắt rưng rưng, làn môi đỏ như son, cong vút như cầu vồng. Da thịt óng ánh, so với băng tuyết dường như còn trong hơn. Bộ quần áo trong suốt tỏa ra sắc cầu vồng, hào quanh rực rỡ, tiên tử như bước trên mây mà đến, đẹp tuyệt trần!
Lâm Vãn Vinh nhìn ngây người:
- Tiên tử tỷ tỷ, ta, ta...
- Ngươi …cái gì?!
Ninh Vũ Tích cúi đầu, e thẹn hỏi.
- Ta, ta muốn hôn nàng một cái!
Lắp bắp một lúc lâu hắn lại phun ra một câu như vậy, hắn tự mình cũng cảm thấy ngượng: “Con bà nó, ta thật sự là càng lúc càng thụt lùi!“
- Hi… hi…
Tiên tử nhịn không được cười khẽ, mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn hắn:
- Vẫn không thành thật. Ta hỏi ngươi, hôn sa này là ai dạy cho ngươi làm đó?!
- Không có, không có… ta tự học!
Hắn vội vàng xua tay.
Ninh Vũ Tích ừm một tiếng, lại nói:
- Vậy ngươi đã làm cho ai rồi, ví dụ An sư muội...
- Không có, không có, ta và An tỷ tỷ chỉ là có tình cảm, rất giữ lễ, so với mực đen còn thuần khiết hơn...
Lâm Vãn Vinh mồ hôi túa ra trên đầu.
Ninh Vũ Tích ồ một tiếng, nói nhỏ:
- Vậy sau này ngươi có thể vì muội ấy mà cũng làm một bộ không?!
- Việc này, việc này...
Lâm Vãn Vinh tay chân hơi run run: “Thật đúng là muốn lấy mạng ta mà, ở vào thời khắc mấu chốt này, sao tiên tử lại còn có tâm tư hỏi ra vấn đề này cơ chứ. Mỗi một vấn đề rõ ràng đều là một cái bẫy, đáng hận là ta lại không thể không vào.“
- Có phải là khó trả lời không?
Ninh Tiên tử cười liếc mắt nhìn hắn.
- Có lẽ, có thể, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ làm...
Hắn đi quanh hết vòng này đến vòng khác, không ngừng đánh giá sắc mặt Ninh Vũ Tích, rồi lấy hết gan dạ nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tiên tử lườm hắn:
- Thà chịu thiệt, không phụ lương tâm, cuối cùng ngươi cũng hiểu được hai chữ tình ý! An sư muội đối đãi với ngươi như vậy, nếu ngươi dám nói chuyện vô lương tâm, hừ, đừng mơ tưởng ta để ý tới ngươi nữa!
“Tiên tử quả nhiên không phải là người thường, đã tới nước này, vẫn còn không quên khảo nghiệm ta!“ Hắn vội vội vàng vàng quẹt mồ hôi, cười ha hả:
- Đương nhiên, đương nhiên! Trời có chính khí, làm người phải có lương tâm, đây luôn luôn là phương pháp xử sự của ta, tất cả mọi người ai cũng biết cả!
- Tác quái!
Tiên tử mắng khẽ, đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu:
- Tiểu tặc, ngươi tới đây!
- À.
Lâm Vãn Vinh bước hai, bước ba nhảy tới, trong lòng đã có chút hồi hộp: “Trời phù hộ ta, ai biết tiên tử lại muốn đưa ra một nan đề nào khác khảo hạch ta? Sớm biết như thế, vậy ta đã phải học thêm vài khóa bồi dưỡng ban đêm, chuyên nghiên cứu về tâm lý học thì tốt hơn.“
Tiên tử mặt mày đỏ bừng, muốn nói lại thôi, do dự mãi, cuối cùng mới thì thầm:
- Hôn... Hôn sa này, thật là làm cho ta hả?!
Vấn đề này hả? Lâm Vãn Vinh thở phào một hơi, gật đầu liên tục như giã gạo:
- Đương nhiên rồi, nơi này còn có người khác ngoài nàng không?
Hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài, tiên tử như thì thào tự nhủ, giọng nhỏ như muỗi kêu, kể cả Lâm Vãn Vinh đang ở bên người nàng, cũng không nghe rõ được.
- A, tỷ tỷ, nàng nói gì vậy, lớn tiếng lên một chút?!
Hắn vội vàng truy vấn.
Ninh Vũ Tích đỏ mặt, trong làn nước mắt lại xinh đẹp như tiên, ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn:
-... Xiêm y này rất đẹp, ta… ta rất thích...
- Thật hả?!
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên reo vang:
- Ta cũng rất thích xiêm y này, y như là thích tỷ tỷ vậy đó!
- Tiểu tặc...
Ninh Vũ Tích kêu lên, dòng châu lệ lại từ từ trào ra. Nàng lau nước mắt, cúi đầu nói nhỏ:
- Ngươi không có quần áo sao?!
Xiêm y của ta? Lâm Vãn Vinh ngẩn người, nhìn thấy nàng mặt đỏ bừng, nhất thời mừng rỡ kêu lên:
- Có, ta cũng có, nàng chờ một chút!
Hắn vội vội vàng vàng chạy tới vách băng gần bộ hôn sa bằng băng, tiện tay múa lên vài cái, vội vàng chui vào trong. Rồi nhanh chóng khoét ra một cái lỗ khá lớn. Cũng may là nam nhân trước giờ không coi trọng lễ phục của mình bằng đàn bà. Sau khi bỏ sức lực chín trâu hai hổ ra, thật vất vả mới khoan một cái lỗ trong băng tuyết, thò tay giữ chặt lấy đôi tay nhỏ bé của Ninh Vũ Tích, cười khà khà:
- Đây là lễ phục của ta!
Nhìn thấy tóc hắn đầy tuyết vụn, tiên tử hơi run tay, đôi lông mi dài mượt chớp chớp, khẽ cúi đầu, dịu dàng nói:
- Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết...
(Cùng nhau xin nguyện, sống chết không rời...)
Nàng nắm chặt bàn tay hắn, vừa nói đến đây, ngượng ngùng cúi đầu gần như muốn chạm ngực, rõ ràng có ý muốn chờ hắn nói tiếp phần sau.
Chết rồi, câu này nghe quen tai lắm, Lâm Vãn Vinh gật đầu dương dương đắc ý, miệng vừa mở ra, bỗng sắc mặt đại biến: “Không xong, câu dưới là cái gì nhỉ?!“