Tiêu gia muội tử? Lâm Vãn Vinh mơ hồ một chút, rồi sau đó bừng tỉnh, người nàng ta nói đến chính là Tiêu Ngọc Nhược.
Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, đã thấy hai bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Đại tiểu thư nắm chặt lại, mày liễu cau có, sắc mặt tái nhợt, nhìn Lưu Nguyệt Nga giận dữ:
- Lưu tỷ tỷ, ngươi nói cái gì đó?
Lưu Nguyệt Nga trời sinh đã nói to, tuy đã hạ giọng xuống, thế nhưng Đại tiểu thư lại ngồi quá gần, những lời nói này nàng nghe rõ một năm một mười, liền lập tức biến sắc.
Thấy dáng vẻ tức giận của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ: “quả chưa từng thấy tiểu ny tử này có cái bộ dạng hổ cái như vậy. Lão tử tán gái vô số, có ai gặp ta lại không ôn ôn nhu nhu quy quy thuận thuận, nào từng gặp qua tiểu nữ nào bá đạo như vậy? Cho dù là nàng thích ta đi nữa, ta cũng chẳng thèm, hừ.
Lưu Nguyệt Nga là người trực tính, thấy Đại tiểu thư đã nổi giận, cũng thấy câu nói của mình không ổn, vội nói:
- Đại muội tử đừng ngạc nhiên, tỷ tỷ chỉ là nói đùa thôi, không có ý gì đâu. Muội cũng biết tỷ tỷ này miệng lớn, đây là cá tính rồi. Lâm Tam huynh đệ, ngươi cũng đừng để trong lòng nhé.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
- Đại tiểu thư của chúng ta mĩ lệ đoan trang, tài hoa phi phàm, lang quân xứng đáng với nàng đương nhiên phải quán tuyệt thiên hạ. Phàm phu tục tử như ta sao có thể mơ tới được? Lưu đại tỷ đừng nói đùa như vậy.
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, “hừ” một tiếng nói:
- Ngươi cố ý nói những lời này để chọc giận ta à, không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Lưu Nguyệt Nga thấy Đại tiểu thư khí tức vẫn chưa tiêu, liền vội nhận mình không phải, nói mấy câu ngon ngọt với nàng. Lưu Nguyệt Nga là người thẳng thắn nhanh miệng, Đại tiểu thư đã biết, hai người ngày trước cùng nhau kết tình thân hữu, đây cũng chỉ là những lời nói đùa chẳng hại gì, Đại tiểu thư tự nhiên sẽ không làm nghiêm trọng lên với nàng. Trong chốc lát lại cùng với nàng ta cười rộ lên, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh có chút gì đó kì quái.
Lâm Vãn Vinh đang bực bội nhàm chán, lại nghe thấy chỗ mấy người kia kêu lên:
- Đào công tử, ngươi làm sao lại đến đây.
Nghe tiếng nhìn lại, đã thấy Đào Đông Thành mỉm cười đi đến, đi theo bên cạnh là một nữ tử, thân người thanh nhã mỹ lệ, một thân quần áo màu đỏ chót, giống như một quả ớt nhỏ vào mùa thu.
”Con bà nó, tiểu nữ này lại lợi dụng ra ngoài rong chơi, tiền của người ta nộp thuế đều để nuôi cái lũ côn trùng ăn vải này”. Lâm Vãn Vinh nhìn tiểu ny tử kia, khinh bỉ nghĩ. Nàng ta trước kia đã từng bị hắn dạy cho một bài học, chính là Đào Uyển Doanh tiểu thư, chỉ là hôm nay thay đổi chút y phục, nhìn như một ngọn lửa vậy.
Đại tiểu thư thậm chí còn thảm nhiên như không trông thấy hai huynh muội Đào gia, tiếp tục cùng Lưu Nguyệt Nga trò chuyện.
Đào Uyển Doanh cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy Tiêu Ngọc Nhược, nhất thời cao hứng lên, nàng vội vàng hô to một tiếng:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ
Vừa muốn đi tới, đã thấy bên cạnh Ngọc Nhược là cái tên gia đinh Lâm Tam kia, đang mỉm cười nhìn mình.
Đào Uyển Doanh chợt phát run lên, dừng bước lại. Tình cảnh ngày ấy trước mặt mọi người bị hắn vũ nhục hiện lên trong lòng.
Trong lòng nàng thấy xấu hổ xen lẫn tức giận, rồi lại có chút sợ hãi hắn, do dự mất một lúc lâu, rốt cuộc cũng đi tới hướng về phía Đại tiểu thư nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, người đến sớm vậy.
Trong khi nói chuyện, nhãn quang vẫn cứ hướng về phía Lâm Tam, tựa như đang tự động viên mình vậy.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, mục quang dò xét trên người nàng từ trên xuống dưới một vòng, Đào Uyển Doanh chợt nhớ đến sự tình gì đó, liền vội vàng lấy tay che tiểu đồn lại, sắc mặt đỏ bừng.
Đại tiểu thư trông thấy thần sắc của nàng ta, liền biết Lâm Tam giở trò, thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt với Lâm Tam một cái, rồi quay qua Uyển Doanh cười nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, ngươi thế nào lại cũng đến đây?
Đào Uyển Doanh thấy Tiêu Ngọc Nhược không trách cứ gì hình dáng lúc này của chính mình, vội vàng nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta hôm nay đặc biệt tạ lỗi với người. Sự tình sáng hôm đó là ta không đúng, ta xin tạ lỗi với tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng để tâm.
Tiêu Ngọc Nhược lạnh nhạt:
- Uyển Doanh tiểu thư, ta với ngươi hôm ấy đã nói với nhau rất rõ ràng, chỉ cần ngươi không trách cứ người của Tiêu gia chúng ta, ta với ngươi vẫn là bằng hữu.
Đào Uyển Doanh “ư” một tiếng, nói tiếp:
- Tỷ tỷ, chỉ cần người nhà tỷ, tên Lâm Tam này, đừng có khi phụ người khác nữa, ta quyết định sẽ không làm hắn khó xử.
”Ai da, ta trông giống lưu manh lắm sao, lại cần ngươi cảnh cáo ta à”. Lâm Vãn Vinh nghe vậy khó chịu, Đại tiểu thư cũng nhíu mày, nói với Đào Uyển Doanh:
- Đào tiểu thư, tính khí của Lâm Tam ta biết rất rõ, mặc dù bản tính không được tốt cho lắm, nhưng cũng sẽ không chủ động tìm người khác khi dễ. Việc hôm đó, thực ra là do Hậu công tử có lỗi trước, ngươi lúc đó cũng ở đó mà, tin rằng đã rõ ràng. Mặt khác, thậm chí hắn đã khi phụ người khác đi nữa, thì cũng phải lên công đường nói lí, không thể để người khác đến nói gì cũng được.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, Đại tiểu thư nói những lời này nghe thoải mái a, đối với Uyển Doanh loại tiểu nữ này, nên dùng sức mạnh, tuyệt đối không được nhượng bộ, nếu không nàng ta liền vênh cái mặt lên.
Đào Uyển Doanh đuối lí, lại không dám đắc tội với Đại tiểu thư, liền không nói gì nữa. Đúng lúc này Đào Đông Thành vừa nói chuyện với Vu hội trưởng xong, Uyển Doanh vội vàng vẫy tay gọi:
- Đại ca, đại ca, Ngọc Nhược tỷ tỷ ở chỗ này.
Đào Đông Thành trông thấy Tiêu Ngọc Nhược, vùa cười vừa đi tới:
- Hiền muội, ta hôm trước có đến phủ bái phỏng, muốn mời muội đi cùng, nhưng lại không gặp được, sau lại nghe Uyển Doanh nói đã gặp muội, ta mới biết được, muội đã sớm đến Hàng Châu từ trước rồi. Những ngày ở Hàng Châu vừa rồi tốt cả chứ?
Tiêu Ngọc Nhược giọng lãnh đạm:
- Nhờ phúc của Đào công tử, mọi thứ đều tốt.
Đào Uyển Doanh vội vàng giữ chặt Đào Đông Thành:
- Đại ca, chúng ta tiện ngồi chỗ này luôn đi, ngồi cùng bàn với Tiêu tỷ tỷ.
Niên hội thương gia năm nay, quy củ không quá nghiêm khắc, nam nữ có thể ngồi lẫn, nên Đào Uyển Doanh mới có những lời vừa rồi.
Đại tiểu thư thấy Đào Đông Thành muốn ngồi bên cạnh mình, nhịn không được nhướng mày, cũng không nghĩ ra lí do tốt để từ chối, không tự chủ được nhìn về phía Lâm Tam.
Lâm Vãn Vinh cũng hiểu được ý cầu trợ của Đại tiểu thư, Uyển Doanh theo Đào Đông Thành tiến đến cái ghế bên cạnh Đại tiểu thư định ngồi xuống, thì nghe Lâm Tam nói:
- Xin lỗi, Đào công tử, cái ghế này người không thể ngồi được.
Đào Đông Thành từ hôm cùng với Lâm Tam nói chuyện cho tới nay cũng không nghe gì chi tiết về hắn, lúc này nghe thấy hắn nói vậy, liếc hắn một cái hỏi:
- Vì sao?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Tiểu thư nhà chúng ta gần đây thành tâm hướng Phật, vô cùng thành kính. Hôm qua vừa mới đến Linh Ẩn tự đã bái năm trăm vị Bồ tát, để hoàn thành một tâm nguyện, đã đi xin thẻ xăm. Vị đại hòa thượng của Linh Ẩn tự nói cho biết, cái xăm này không như bình thường, nếu muốn quẻ này linh nghiệm thì những ngày nay ngoại trừ người của Tiêu gia và nữ tử bên ngoài, không được tiếp cận người khác giới. Cho nên chỗ này, Đào công tử người không thể ngồi được, nếu không Phật tổ sẽ trách tội.
Đại tiểu thư nghe hắn liến thoắng, lại còn thật thật giả giả, không nhịn được cười thầm trong bụng: “Linh Ẩn tự đó mình đã từng đi qua, thẻ bói cũng đã xin, nửa câu đầu là thật, nửa câu sau lại là giả. Mấy lời nói này tuy chỉ là giả dối nhưng lại có tình có lý, làm người ta không thể phân biệt nỗi thật giả.
Đào Đông Thành tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, lại không biết nói tiếp như thế nào. Cái gì mà ứng theo quẻ bói, cái lời nói này rõ ràng là dối trá, phải cẩn thận soi xét mới được. Nào ngờ Đào Uyển Doanh lại nói:
Lời nói này làm bùng lên sự phẫn nộ của mọi người. Ai ai cũng một lòng hướng phật, đặc biệt là những người làm ăn buôn bán nên mọi người trong bàn đều tức giận trừng mắt nhìn Đào Uyển Doanh. Báng bổ Phật tổ, thật sự là tội không thể tha thứ.
Đào Đông Thành vội vàng kéo tay áo nàng, ôm quyền hướng tới mọi người nói:
- Chư vị đồng liêu, xá muội tuổi trẻ không hiểu chuyện, xin mọi người đừng trách tội.
Đào Uyển Doanh cũng ý thức được lời nói của mình không ổn, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, đã thấy hắn trầm ổn đứng bên cạnh mỉm cười, liền biết rằng mình lại bị ác nhân này cho vào tròng.
Nàng tự biết chính mình bất kể là động khẩu hay động thủ, đều không phải là đối thủ của tên Lâm Tam kia, liền bám lấy Tiêu Ngọc Nhược nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, hôm ấy ta trên đường đã ngăn cản ngươi, sau khi về nhà ca ca đã mắng ta một trận làm ta đã hiểu ra, nên kéo ta tới Hàng Châu bồi tội với người. Huynh ấy luôn tưởng nhớ tới ngươi, tâm tư đối với ngươi, sợ rằng chẳng ai bằng được. Hôm trước ta phạm lỗi đều là do ta bướng bỉnh, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ca ca a.
”Trời ạ, những lời kinh tởm này mà tiểu nữ ngươi cũng có thể nói ra được. Răng muốn rụng hết sao?” Lâm Vãn Vinh cảm thán, Đào Uyển Doanh này đã sai rồi nên không tiếp tục sai nữa, không ngờ muốn hòa giải cho Đại tiểu thư và Đào Đông Thành mà từ Kim Lăng tới tận Hàng Châu này, quấn riết người ta lươn lẹo, không phục cũng không được a.
Đào Uyển Doanh đã nói thẳng thắn như vậy, lại trước mặt nhiều người như thế, Tiêu Ngọc Nhược phát nóng cả mặt, đối với nha đầu kia có chút căm tức, xem ra hôm nay không nói cho minh bạch thì không được.
Đại tiểu thư cười nói:
- Đa tạ Đào công tử cùng Uyển Doanh đã quan tâm tới Ngọc Nhược như vậy, chỉ là Ngọc Nhược phúc bạc, cùng Đào công tử chỉ là bạn đồng liêu, còn như những việc khác, chưa bao giờ nghĩ quá. Hoàn thỉnh nhị vị chớ nên hiểu lầm.
Mọi người ở đây đều biết Đào công tử khổ cực theo đuổi Tiêu đại tiểu thư, lại chưa từng nghĩ rằng đến niên hội năm nay còn chưa bắt đầu, Đào gia tiểu thư kia liền tại trước mặt mọi người, thay ca ca đến đây làm phượng cầu hoàng. Lại càng không tưởng tượng được là Tiêu gia Đại tiểu thư lại trực tiếp cự tuyệt như thế này, thật là ngoài dự đoán của mọi người.
Lâm Vãn Vinh đảo mắt nhìn Đại tiểu thư tán thưởng, sự tình này xử lí rất khéo léo gọn gàng, không hề lơ là cẩu thả, tuy nhiên lại có một chuyện. Chính là hôm nay là ngày niên hội, vô số người tại đây thèm thuồng lợi ích từ hai đường làm ăn của Tiêu gia. Hiện tại lại đắc tội với hội trưởng của Kim Lăng thương hội, niên hội năm nay, sợ là sẽ không hay a.
Đại tiểu thư làm sao lại không biết tình cảnh nguy nan này, nhưng nàng tính tình cương liệt, lúc này không muốn dây dưa thêm nữa liền lùi lại không nói thêm nữa. Chỉ liếc nhìn lại thấy Lâm Tam mỉm cười, làm ra vẻ không chú ý đến cái gì cả, nàng không nhịn được hừ một tiếng, tức mình hằn học không thèm nhìn hắn, quay ra huynh muội Đào Đông Thành:
- Niên hội năm nay đã sắp bắt đầu, hiền huynh muội cũng mau trở lại chỗ thôi.
Đào Uyển Doanh sắc mặt lo lắng còn muốn nói tiếp, đã thấy Lưu Nguyệt Nga ngồi bên cạnh Đại tiểu thư đứng dậy nói:
- Đây không phải là Uyển Doanh sao, đã lâu không thấy muội đến chỗ chúng ta chọn đồ trang sức nhé. Gần dây mọi việc tốt cả chứ?
Uyển Doanh bị cắt ngang, lại không thể không trả lời:
- Là Lưu tỷ tỷ a, mấy ngày gần đây không được rảnh rỗi, có thời gian ta sẽ tới ngay, ai….
Nàng còn chưa nói xong, thì Đào Đông Thành đã kéo đi mất rồi.
Đào Đông Thành dù sao cũng là Kim Lăng thương hội hội trưởng, hôm nay bị Tiêu Ngọc Nhược trực tiếp cự tuyệt như vậy, không giữ kìm được sắc mặt đại biến, tái mét nắm lấy tay Uyển Doanh, đi thẳng đến chỗ hội trưởng phía bên kia.
Lưu Nguyệt Nga liếc nhìn Đại tiểu thư:
- Muội tử, ngươi đắc tội với Đào công tử rồi, bây giờ làm sao cho tốt đây?
Đại tiểu thư thầm nghĩ, có người sớm đã đắc tội qua, chứ không phải riêng hôm nay mới ra như thế. Nghĩ đến đây lại liếc sang Lâm Tam.
Sau một trận pháo nổ đinh tai nhức óc, Vu hội trưởng béo mập đứng ở phía trước đài, ôm quyền hướng tới mọi người nói:
- Các vị đồng liêu ở Giang Chiết hai vùng, lão hủ là Vu Chấn Khiêm, kính các vị lễ này.
Tiếng vỗ tay vang lên, niên hội thương nghiệp của hai vùng Giang Chiết cũng chính thức bắt đầu. Hàng Châu thương hội quả nhiên mặt mũi rất lớn, lại thỉnh được cả Hàng Châu phủ doãn đại nhân đến đây phát biểu, làm cho lão béo kia thêm không ít quang hoa trên mặt.
Tiếp xuống dưới là thương hội hội trưởng của hai vùng Giang Chiết phát biểu, Đào Đông Thành lúc này cũng lên đài, ba hoa một hồi, bộ dạng tựa hồ như sự phát triển của Giang Tô là ước mơ vĩ đại của hắn vậy, thấy vậy Lâm Vãn Vinh vô cùng khó chịu.
Đào Uyển Doanh thấy đại ca nổi bật như vậy, cũng cực kì cao hứng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đại tiểu thư bên này, ngụ ý không cần nói cũng rõ.
Sau khi lão béo họ Vu lên đài, cũng khích lệ Đào Đông Thành một phen ra trò, anh tuấn tiêu sái, trẻ tuổi tài cao, thực sự là kiểu mẫu cho khách thương ở khắp nơi. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, hình mẫu cái rắm, nếu không phải cha hắn có nhiều điểm đặc quyền, tiểu tử này cứt chó cũng không bằng.
Tiếp theo là tổng kết của cả năm, lão béo Vu làm rất tỉ mỉ kĩ lưỡng, đại ý là sự nghiệp kinh doanh của thương hội hai vùng một năm nay có được những bước tiến dài, thời gian tới đây doanh thu nhiều ít thế nào, sản nghiệp phát triển nhiều ít bao nhiêu vân vân. Cái đống số liệu này không biết làm cách nào mà lão béo Vu có thể thổi tới được, không biết có hay không cái gì lũ lụt, thổi phồng lên một sự phồn vinh giả tạo.
Tiếp theo đó là đến lượt đại biểu của hai vùng phát biểu. Ở những chỗ làm ăn này, khả năng đều là ở công phu mồm mép, lên nói vài câu thật sự chẳng khác gì ăn một đĩa rau, vô cùng dễ dàng. Sau khi một thương hộ đại biểu của Chiết Giang phát biểu, đại biểu của Giang Tô thương hội là Lưu Nguyệt Nga. Lưu tỉ tỉ này, bộ dáng tuy kiêu kỳ nhưng nói chuyện lại rất có lý, một năm nay sinh ý đồ ngọc phỉ thúy của nàng phát triển rất mạnh, khiến cho người ta hâm mộ. Lâm Vãn Vinh không nhịn được gật gật đầu, vị tỉ tỉ này thật ra là một chủ nhân ngoài thô trong tinh tế.
Đợi cho hai vị đại biểu phát ngôn xong, Vu hội trưởng gật đầu với mọi người, nói:
- Ngoại trừ hai vị đồng nghiệp đang ở ngoài, các vị đồng liêu cũng biết, năm nay Kim Lăng thương giới năm nay cũng có vài tin tức rất tốt. Cứ phàm những ai trong nhà có thân nhân là nữ hay ái thê tiểu thiếp đều sẽ nghe thấy. Hiện tại Kim Lăng Hàng Châu hai vùng, lưu truyền hai dạng bảo bối, lão hủ tai chưa từng nghe, mắt cũng chưa từng thấy, ngay cả đến cái tên cũng vô cùng hợp ý, gọi là nước hoa và xà phòng. Hai thứ này thật không thể coi thường, rất thịnh hành tại Hàng Châu Kim Lăng, mấy ngày nay sợ rằng cả vang dội đến kinh thành. Mời Tiêu Ngọc Nhược Đại tiểu thư đến từ Kim Lăng, lên trao đổi với các vị đồng liêu về nước hoa và xà phòng một chút.