Lâm Vãn Vinh cười to, Đại tiểu thư cũng đột nhiên ý thức được: “Ai da, đây chẳng phải là ngôn ngữ hạ lưu của hắn đó sao!” lập tức thở gấp, sắc mặt đỏ bừng, nước mắt cứ tuôn rơi, òa khóc:
- Ngươi …ngươi…! ta sinh ra là để cho ngươi khi dễ sao ?
Đại tiểu thư đúng là đã nổi giận thật rồi, trên đường đi không hề ngó ngàng tới hắn. Lúc trở lại tiểu điếm, thấy tất cả mọi người đang đứng đợi, nàng cũng không để ý ánh mắt lo lắng của họ mà chạy tới nhào vào lòng Trương nương:
- Nhũ nương !
Rồi nói không nên lời, đứng đó khóc to…
Đại tiểu thư bình yên vô sự trở về, đương nhiên tất cả mọi người cao hứng, chỉ là vẻ mặt Lâm Tam thập phần cổ quái, hình dáng muốn cười nhưng lại không dám cười. Đại tiểu thư thần sắc lại càng ly kỳ, như hàm chứa đủ thất vị nhân sinh(1) bên trong, ai cũng nhìn không ra.
“Cầm thú không bằng” này hiệu quả thập phần rõ ràng. Thẳng đến ngày thứ hai hôm sau vẫn không nói với Lâm Vãn Vinh một câu nào. Hắn không phải cố ý đùa giỡn tiểu nữ tử này, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu nên cứ kệ thế nào hay thế đấy. Ra khỏi cửa, Đại tiểu thư đã phi thẳng lên xe ngựa, đúng là không muốn thấy tên hạ lưu này, Lâm Vãn Vinh cũng mừng rỡ vì được thanh bình đôi chút. Phó hội năm nay tiến hành tại Tình Vũ lâu, chính là tửu lâu nổi danh tại Hàng Châu.
Hai nguời bước vào đến đây, nhìn thoáng qua tình hình nơi này, Lâm Vãn Vinh đã thầm “hừ” lạnh một tiếng. Nguyên là cách bố trí của Tình Vũ Lâu này và Thực Vi Tiên thập phần tương tự, bực nhất chính là các kiểu cách, chiêu thức buôn bán ở đây cũng bắt trước y chang Thực Vi Tiên. Từ đó có thể thấy được, Tình Vũ lâu này đương nhiên đã phái người đến Kim Lăng khảo sát qua thực địa. Hắn không biết là nên cao hứng hay phải buồn bực. Cái chiêu thức này đều đã lan tới Hàng Châu, có thể cho rằng danh tiếng Thực Vi Tiên quả đã truyền tụng ra bên ngoài, ngay cả tửu lâu của tỉnh khác cũng phái người đến xem mà bắt chước. còn bực ở chỗ là không có gì bảo vệ quyền lợi, ngay cả cách thức, mánh làm ăn cũng không thể giữ bí mật, để người bắt chước, mà hắn cũng không có biện pháp giải quyết nào. Dù nói như thế nào, việc thế này khó có thể làm cho người ta vui vẻ lên được.
Đại tiểu thư đang đi ở phía trước, nghe thấy thanh âm của Lâm Vãn Vinh, nhịn không được quay đầu, liếc mắt nhìn hắn nói:
- Những người phía trước đều là các nhân vật cao cấp của thương trường Giang Chiết, ngươi chớ để bị chú ý đó.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đại tiểu thư yên tâm đi, trước mặt người lạ, ta nghiêm trang lắm.
Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng nói:
- Nói ngươi nghiêm trang ư, chắc mặt trời mọc phía tây. Việc hôm qua ngươi nói với ta, sau này không được tiếp tục nữa, bằng không, ta nhất định không nói chuyện cùng ngươi đó.
- Hiểu rồi, Hiểu rồi.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
- Sau này không nhằm nàng mà giảng là được.
Đại tiểu thư cũng nghe ra là có cơ quan trong lời hắn nói, hừ tiếp một tiếng nói:
- Ngươi hạ lưu như vậy, đã giảng qua với Thanh Tuyền tiểu thư chưa ?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, nha đầu kia lại nhắc tới Thanh Tuyền làm gì? Nhân tiện nói luôn:
- Việc này là việc riêng tư, không tiện nói cho Đại tiểu thư nàng được.
Tiêu Ngọc Nhược cắn răng, không cùng hắn nói chuyện nữa. Hai người đi lên lầu, đã thấy một người lão đầu lù lù đi xuống, hướng đến Đại tiểu thư ôm quyền, cười cười nói:
- Tiêu đại tiểu thư đại giá quang lâm, lão hủ không kịp tiếp đón từ xa.
Đại tiểu thư mỉm cười hoàn lễ nói:
- Vu hội trưởng khách sáo quá, được tham gia thương hội Giang Chiết hai tỉnh năm nay, chính là phúc phận của vãn sinh hậu bối, đâu dám để Vu hội trưởng tự mình nghênh đón, thật sự làm Ngọc Nhược áy náy đó.
Lão đầu béo mập này ước chừng bốn năm mươi tuổi, mặt đầy hồng quang, không ngừng cười đùa. Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, người này chắc chính là hội trưởng của Hàng Châu thương hội, xem hắn to béo phương phi như vậy, sợ là không có ý định gì tốt.
Vu hội trưởng híp mắt cười nói:
- Đại tiểu thư không nên khách khí. Ngày hôm nay, đồng đạo Giang Chiết hai tỉnh đang đàm luận phương cách làm ăn của Đại tiểu thư, đều hâm mộ không thôi, có rất nhiều người khác muốn cùng nàng trao đổi.
Trong lời nói chứa đầy ẩn ý, Đại tiểu thư làm bộ không có nghe thấy, gật gật đầu cười nói:
- Vu hội trưởng quá khách khí đó, được cùng các vị đồng đạo trao đổi, Ngọc Nhược đúng là cầu mà không được.
Vu hội trưởng nhìn ra phía sau Đại tiểu thư, ngạc nhiên nói:
- Sao Đại tiểu thư lại tới đây có một mình vậy ?
Lâm Vãn Vinh chỉ là một gia đinh nho nhỏ, trong mắt lão mập này đương nhiên không được tính là người. Hắn hận không được một cước đá vào mông tên mập, cũng vì không muốn gây khó cho Đại tiểu thư nên hắn cũng chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì. Đại tiểu thư nói:
- Ta chỉ dẫn theo một người đến, thêm vài người khác cũng đâu đáng để quan tâm, có tới cũng vô dụng thôi.
Vu hội trưởng nở nụ cười:
- Đào công tử sao không cùng tiểu thư đến ?
Việc Đào Đông Thành theo đuổi Tiêu đại tiểu thư, Giang Chiết hai thương hội đều biết, Vu hội trường nói như vậy cũng là chỉ nói vui. Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười lắc đầu:
- Đào công tử có thể có việc của hắn, ta cùng hắn cũng chỉ là đồng liêu, việc này cũng không quá rõ ràng.
Vu hội trưởng đành cười trừ, liền mời Đại tiểu thư đi vào. Những người có mặt ở đây đều là các phú hào thương hộ nổi danh của hai tỉnh Giang Chiết, Đại tiểu thư liền mỉm cười chào hỏi bọn họ, nhìn kiểu dáng chào hỏi, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp mặt. Lâm Vãn Vinh đi bên cạnh Đại tiểu thư, cẩn thận đánh giá thần sắc những người này, lại thấy bọn họ trong mắt có tia hâm mộ, cũng có tia ghen ghét, liên tưởng lại những lời tên Vu mập nói lúc nãy, những người này đều có quan hệ kinh doanh với Tiêu gia.
Đại tiểu thư tìm một bàn đều là thương hộ Kim Lăng để ngồi xuống. Bên cạnh Đại tiểu thư là một nữ tử trên ba mươi tuổi, người cao, mày thô mắt to, thập phần bưu hãn. Cô nàng thấy Đại tiểu thư, liền kéo tay nàng cười mà nói:
- Đại muội tử, mau theo ta này đến đây ngồi đi.
Giọng mang đậm khẩu âm Sơn Đông (2), "Đại muội tử" ba chữ làm cho Lâm Vãn Vinh nghe xong muốn cười, nhưng cũng cảm thấy thân thiết. Đại tiểu thư ngồi ở bên cạnh nàng cười nói:
- Lưu tỷ tỷ, ngươi tới sớm vậy ?
- Đâu phải ?
Lưu tỷ tỷ thô sảng nói:
- Tính ra là chỉ mất một ngày đường, nhưng hôm qua mấy con súc vật kéo xe mệt mỏi không cố được, nửa đường phóng xú uế tùm lum, thành ra hành trình bị trì hoãn, đến nửa đêm mới đến.
Lời này nói ra, các thương hộ đều cười rộ lên, Đại tiểu thư trên mặt cũng đỏ lên, cười gượng:
- Lưu tỷ tỷ, ngươi nói chuyện thực thẳng thắn quá.
Lâm Vãn Vinh cũng thấy rất thoải mái, đây là ngôn ngữ thông dụng của người lao động, vị Lưu tỷ tỷ này tuy là có điểm hơi thô tục, nhưng tính tình thẳng thắn, hắn trong lòng cũng vạn phần kính mến.
Đại tiểu thư và Lưu tỷ tỷ này cứ thế nói chuyện, nguyên là vị Lưu tỷ tỷ này tên là Lưu Nguyệt Nga, vốn là người huyện Sơn Đông(3), sau lại được gả cho một người bình thường ở Kim Lăng, từ nhỏ sanh ra nàng ta đã có hình dáng to lớn, còn vị tướng công đó thì lại là một người yếu đuối. Ngày đó Lưu Nguyệt Nga cũng nhờ vào bàn tay khéo léo và nghề tổ truyền là làm ngọc phỉ thúy, từ từ trở thành nhất tuyệt của Kim Lăng thành, sinh ý ngày càng lớn, liền mở hàng loạt các tiệm buôn bán ngọc, sinh ý vươn ra hết hai tỉnh An Huy Chiết Giang. Hiện nay gia sản đã lên đến vạn cửa tiệm, Lưu Nguyệt Nga và trượng phu cứ bình thản mà quản lý. Nữ tử này chính là một nữ cường nhân nổi tiếng. Đại tiểu thư và nàng đều là đàn bà, đều là bôn ba khắp các tỉnh, cứ thế mà quen biết, kết bạn đi buôn bán thường xuyên, cảm tình thật không phải tầm thường.
Lưu Nguyệt Nga nói:
- Đại muội tử, nghe nói ngày trước ngươi bị yêu nhân của Bạch Liên giáo bắt đi, tỷ tỷ rất lo lắng. May mà ngươi bình an vô sự trở về, thật sự là vạn hạnh vạn hạnh.
Đại tiểu thư chỉ vào Lâm Vãn Vinh cười nói:
- May mà ta có gia đinh này hộ vệ mới có thể thoát hiểm.
- Bản lãnh hắn đích xác là không nhỏ, ta chỉ sợ nhà ta ao nhỏ, giữ không được đại ngư này.
“Cái gì mà đại ngư, rõ ràng là đại long, thật là, nha đầu kia có mắt không đây?” Lâm Vãn Vinh thấy ưng ức bất bình nghĩ.
Lưu Nguyệt Nga nhất thời nói:
- Nghe muội muội ngươi nói khích lệ như vậy chắc vị Tiểu ca này cũng có bản lãnh đó. Tiểu ca, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?
- Ta gọi là Lâm Tam, năm nay hai mươi.
Lâm Vãn Vinh cười nói, toàn bộ các nhân vật trong sảnh đường, cũng chỉ có vị này Lưu đại tỷ là không xem hắn là hạ nhân, sao lại không cảm kích nàng cho được ? Xem ra nữ tử này cũng dễ tiếp xúc a.
- Mới hai mươi a ?
Lưu Nguyệt Nga ngoắc miệng cười, rồi hỏi:
- Thật hiếm có a. Lâm Tam Tiểu ca, ngươi đã lập gia thất chưa?
“Hỏi thế này, có hơi quá thô dã đó, hắc hắc!” Lâm Vãn Vinh giả bộ ngại ngùng:
- Còn chưa lập.
Lưu Nguyệt Nga cười sang sảng:
- Tiểu ca, nếu ngươi chưa có ý trung nhân thì chỉ cần nói ta một câu. Ngươi đã cứu tính mệnh muội tử của ta, tỷ tỷ này sẽ tự mình giới thiệu cho ngươi một hảo cô nương, không quản là Nghi Xuân viện hay là Diệu Ngọc Phường, tỷ tỷ đều có thể cho ngươi thỏa mãn.
Đại tiểu thư nghe được thì bật cười nói:
- Lưu tỷ tỷ, ngươi đừng có nghe Lâm Tam nói bừa, hắn đã có đó ý trung nhân rồi, lại là một thiên hạ thiên tiên. Cả Kim Lăng thành, chắc tìm không ra một người có thể so sánh với nàng ta đó.
Lưu Nguyệt Nga ngạc nhiên hỏi:
- Đại muội tử, ngay cả ngươi đều không thể so ư ? Trong Kim Lăng thành, ta còn chưa thấy qua ai có thể xinh đẹp như ngươi. Tiểu ca, ngươi thực tương hảo với người còn xinh đẹp hơn muội tử của ta sao ?
Vấn đề này, không thể trả lời được. Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, chỉ cúi đầu không nói lời nào, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Hoa thơm cỏ lạ, ai cũng có vẻ riêng mà thôi.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, không biết là hài lòng hay là không, cúi đầu nói:
- Đúng là chỉ biết cách lấy lòng người ta.
Lưu Nguyệt Nga nhìn thoáng qua thần sắc đỏ bừng của Đại tiểu thư, a một tiếng, đột nhiên đến bên cạnh Lâm Vãn Vinh nói:
- Lâm Tiểu ca, ngươi đúng là biết cách làm người ta vui.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt trong giây lát, còn chưa kịp trả lời thì lại nghe Lưu Nguyệt Nga tiếp tục:
- Ta xem Tiêu gia muội tử chắc là đã nhắm ngươi rồi đó.
(1) thất vị nhân sinh: hỷ nộ ái ố tham sân si, như trong phật giáo.