Tiểu Bạch le lưỡi một cái, lại kiên quyết không chịu nói nhiều hơn một câu.
Tiểu Bạch, con biết chuyện gì đó đúng không, tại sao không thể nói cho cha? Trên mặt Triển Thiếu Khuynh tràn ngập vẻ đau khổ: Cha cho là giữa chúng ta đã không có bí mật gì, con ngay cả chuyện kia cũng đồng ý với cha, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác không thể thẳng thắn sao?
Tiểu Bạch lắc đầu như trống bỏi, mềm nhũn nói: Cha và mẹ cũng đã dạy con, làm người nhất định phải thành thực giữ chữ tín có đúng hay không! Con đồng ý với cha chuyện này, sẽ không nói cho mẹ; chuyện đã đồng ý với mẹ, cũng sẽ không thể nói cho cha...... Ưm, thật sự không thể nói đâu! Mẹ và cha cũng có thể giữ vững mong đợi, không phải rất tốt sao~
Mong đợi...... Hiện tại cha chỉ có thể chờ đợi có được hay không, rốt cuộc Liên Hoa ở nơi nào, cô ấy còn trở lại hay không, hoàn toàn không có tin tức xác thực! Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch cùng nằm song song ở trên sân cỏ trong vườn hoa, lẩm bẩm nói: Tiểu Bạch xấu xa, uổng công trong khoảng thời gian này, cha thương con như vậy! Chẳng lẽ con vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận cha ư, vẫn còn có chuyện phải giấu giếm cha......
Cha...... Tiểu Bạch nhíu mày, cậu bé chợt có cảm giác, bây giờ cha và mẹ càng lúc càng giống nhau rồi! Vẻ mặt ăn vạ, ngôn ngữ nũng nịu, thật sự rất giống mà......
Tiểu Bạch lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, cậu bé cho là mình sẽ có một người cha rất uy nghiêm rất cường đại, thế nào cha tỏ ra vô lại lại giống mẹ như đúc thế!
Dũng sĩ cậu bé kính nể đi nơi nào, người đàn ông cậu bé sùng bái đi nơi nào! Mới không phải cái người cha vẻ mặt buồn bã này, không phải cái người cầu khẩn cậu bé này đâu!
Tiểu Bạch từ trên sân cỏ bò dậy, cậu bé lật người cưỡi ở trên bụng Triển Thiếu Khuynh, bẹo gò má của anh hỏi: Nói, ông có phải cha tôi hay không? Hay là ông bị người ngoài hành tinh nhập vào người!
Oa —— thật là đau...... Triển Thiếu Khuynh làm bộ kêu đau, nghiêng người đè Tiểu Bạch ở phía dưới, tà ác cười cười cù con trai: Nhóc con, ngay cả cha con cũng không nhận được sao! Chẳng lẽ chỉ có người uy nghiêm giáo huấn con mới là cha, người không lớn không nhỏ chơi với con thì không phải là cha sao? Tiểu quỷ, mẹ cũng không phải là vĩnh viễn nghiêm mặt giáo dục con có đúng hay không, người lớn chúng ta cũng có một mặt thú vị như nhau nha, cha như vậy thì kỳ quái như thế à......
Ha ha ha ——cứu mạng! Cha đừng cù con, ha ha ha —— Tiểu Bạch sợ nhột cuộn thành một đoàn, âm thanh the thé xin tha: Con sai lầm rồi con sai lầm rồi! Con không nên hoài nghi cha—— a ha ha...... Không cần cù con nữa, con là hoàn toàn đón nhận cha, mới có thể nói như vậy —— đối với mẹ...... Ha ha ha, con đối với mẹ cũng là như thế, có sao nói vậy, cha không biết lời thật thì khó nghe à......
Triển Thiếu Khuynh dừng động tác lại, nhẹ nhàng ôm lấy con trai đã cười đến xụi lơ: Đúng vậy, cha cũng là bởi vì yêu con như vậy, mới có thể chơi với con đấy ~~ Đứa trẻ hư, chúng ta cũng đã gắn bó thân mật không có khúc mắc như vậy rồi, nhưng mà rốt cuộc con vẫn còn chưa báo cáo chuyện của mẹ cho cha đâu......
Tiểu Bạch lại cười mệt mỏi, cậu bé mềm nhũn nằm ở trong ngực Triển Thiếu Khuynh, không có hơi sức nhắm mắt lại, không nói lên lời.
Thở hổn hển thật lâu, lúc này Tiểu Bạch mới bình phục hô hấp và nhịp tim, cậu bé ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cha cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, mắt to giảo hoạt quay một vòng.
Cha...... Cha rất muốn biết rõ chuyện của mẹ có đúng hay không? Con có thể len lén nói cho cha biết, rất nhanh thôi, rất nhanh có thể sẽ có tin tức! Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái, cười trộm làm người khác khó chịu vì ham muốn: Khác thì không thể nói được, hỏi thế nào cũng không thể nói!
Đứa trẻ hư, ngay cả cha cũng không thẳng thắn! Triển Thiếu Khuynh sờ sờ sống mũi con trai: Không phải con đã đồng ý với cha, cũng đã hoàn toàn đón nhận cha ư, còn có cái gì không thể nói...... Con và mẹ đều là của cha, còn kích thích cha như vậy!
Con thiệt thòi quá...... Lúc ấy rõ ràng con nói chỉ cho cha một phần của mẹ thôi! Tiểu Bạch dẩu môi lên: Nhưng hiện tại con lại phải cho hết mẹ!
Triển Thiếu Khuynh sờ sờ đầu Tiểu Bạch: Ha ha, Liên Hoa vĩnh viễn đều là mẹ của con, hiện tại con hơn cha một ông nội, sau này vẫn còn có thể có nhiều người thân hơn, rõ ràng là con kiếm lời rồi có được hay không......
Mới không phải...... Tiểu Bạch lắc đầu: Chỉ là cũng chỉ có thể như vậy á......
Hai cha con đùa giỡn thành một đoàn, sau giữa trưa dưới ánh mặt trời, hai cha con hưởng thụ thời gian ấm áp......
Thời gian lại qua mấy ngày, sáng sớm, Triển Thiếu Khuynh đang ăn điểm tâm trong phòng ăn, chợt bị tiếng bước chân bạch bạch của Tiểu Bạch chạy tới làm nhiễu loạn.
Ba ba! Tiểu Bạch dũng mãnh vọt vào phòng ăn, cậu bé cao giọng nói với Triển Thiếu Khuynh: Nhanh lên một chút! Cha xem ti vi nhanh lên một chút!
Thế nào? Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng buông bánh mì trong tay xuống, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: Xem cái gì trên TV?
Xem thì biết! Tiểu Bạch lấy tốc độ cực nhanh mở ti vi trong phòng ăn, đổi được một kênh, vội vàng kêu lên: Nhìn đi nhìn đi, cha xem trên TV, đó là ai!
Triển Thiếu Khuynh mê man nhìn ti vi, chỉ nhìn thoáng qua, anh lập tức sợ ngây người.
Màn ảnh vốn là bóng đêm xám xịt ảm đạm, tầng tầng lụa trắng làm nổi bật hình ảnh giống như tiên cảnh, trong hoàng hôn, một đoạn âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, làm cho người ta không khỏi đi theo âm nhạc, mong đợi chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Chợt, chùm tia sáng nhu hòa giống như từ lúc khai thiên lập địa thắp sáng mọi cảnh vật, từ trong ánh sáng, chậm rãi đi tới một mỹ nhân ôn nhu chói mắt.
Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cô mặc một thân áo dài màu đỏ kết hợp với quần lụa mỏng, trên người không đeo bất kỳ món trang sức nào, cũng không có một chút bóng dáng của vàng, bạc, bảo thạch, thủy tinh, cô chỉ mặc quần áo đơn giản nhất, biểu lộ thái độ tự tin nhất, cố tình lại làm cho người ta có chết cũng không muốn dứt ánh mắt ra!
Cô dịu dàng vén lên tầng tầng màn tơ, thướt tha mềm mại đi vào tầm mắt mọi người, cô so với ánh sáng càng thêm lóe sáng chói mắt hơn, so với đêm tối càng thêm thần bí đa tình hơn, còn chưa thấy rõ tướng mạo của cô cũng đã không do dự dùng ánh mắt khao khát đuổi theo cô!
Cô chậm rãi đi ra ngoài hoàng hôn, khi cô hoàn toàn xuất hiện dưới ánh sáng, lúc này Triển Thiếu Khuynh mới phát giác, trên mặt cô có che một cái khăn che mặt màu vàng, gương mặt được che lấp cực kỳ chặt chẽ dưới tấm khăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh như ngọc.
Đó là một đôi mắt như thế nào đây, ẩn tình như nước, xao động như thu ba, so với vực sâu càng thâm thúy hơn, so với hàn tinh càng lóng lánh hơn!
Cô giống như mang theo lực hút phi phàm, vẻn vẹn chỉ hơi hơi ngẩng đầu nhìn người bên ngoài màn ảnh, không mang theo cố ý quyến rũ cùng tán tỉnh, lại có thể khơi lên nhiệt tình cùng lòng độc chiếm của tất cả mọi người, làm cho người ta hận không thể để đôi mắt này chỉ nhìn thấy mình!
Rốt cuộc, môi son của cô khẽ mở, giọng nói êm ái đầy truyền cảm xuyên thấu qua màn ảnh TV, chân thành cào cấu tâm của tất cả đàn ông: Tới tìm tôi, ngày mai, tới Thủy Các tìm tôi.
Sắc mặt Triển Thiếu Khuynh chợt trở nên vô cùng khó coi: Là cô ấy!