Tô Tử Câm trầm mặc, vội suy nghĩ nên làm gì bây giờ!
Tử Bất Sinh và Thẩm Mộc Nhiễm đều không có bất kỳ sát ý gì với nàng, vảy rồng không cảm nhận được sát khí sẽ không bị kích hoạt.
Ở chỗ này không thể dùng pháp lực, dù nàng cắt nát hoa sen, Thanh Ly cũng không có cách nào tới cứu nàng.
Còn Cố Lâm Uyên ư, hắn là một phàm nhân, càng không có cách nào tìm được cái chỗ này!
Làm sao bây giờ?
Rơi vào trong tay Tử Bất Sinh, hồn phách của nàng sẽ bị giam cầm, một khi bị giam cầm, bọn chúng liền sẽ bức chân thân của nàng tới.
Một khi chân thân đến, bọn chúng có thể lấy được máu của nàng!
Một khi lấy được máu của nàng, kế hoạch của chúng hoàn thành, sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Lúc này, Tử Bất Sinh cùng Thẩm Mộc Nhiễm kẹp nàng ở giữa, không ngừng tới gần nàng, bức nàng đi về phía dung nham.
Tử Bất Sinh chậm rãi lấy ra một cái vòng trang sức nồng đậm hắc khí.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Tô Tử Câm nhảy ra ba chữ: Tỏa Hồn Liên.
Tô Tử Câm đang tính toán làm thế nào đánh cược lần cuối, chỉ cần không đụng tới Tỏa Hồn Liên kia, nàng một chọi hai, ít nhất có thể giết chết một người.
Vậy thì. . .
Nhưng đúng lúc này, khi Tô Tử Câm đang muốn hành động, Thẩm Mộc Nhiễm lại ra tay trước.
Nàng bỗng chạy vụt đến, Tô Tử Câm lui lại một bước muốn tránh đi.
Lại thấy phương hướng không phải nàng, mà là Tử Bất Sinh!
Lần này, chẳng ai kịp phản ứng cả.
Trong nháy mắt, Thẩm Mộc Nhiễm đẩy Tử Bất Sinh vào trong dung nham.
"Tử Câm. . . Ca ca. . . Hẹn gặp lại. . ."
Thẩm Mộc Nhiễm mở to hai mắt, trong đôi mắt có nước mắt chảy xuống.
"Tại sao. . . Tại sao lại như vậy!"
Giọng nói khiếp sợ của Tử Bất Sinh truyền đến từ bên dưới nham thạch nóng chảy, lão vừa khiếp sợ vừa hối hận.
"Ngươi lại có thể thoát khỏi khống chế của ta, sao lại thế được, tại sao có người bất tử có thể thoát khỏi khống chế của ta!"
Tô Tử Câm trơ mắt nhìn Thẩm Mộc Nhiễm cùng Tử Bất Sinh đồng quy vu tận.
Tô Tử Câm đứng bên cạnh vách núi, nhìn bọn họ rơi vào trong dung nham, đôi mắt như sắp nứt ra.
Tim nàng đau đến mức muốn nổ tung.
Mộc Nhiễm, nha đầu Mộc Nhiễm. . .
Mộc Nhiễm thanh mai trúc mã, vô tư của nàng . . .
Mộc Nhiễm cùng nàng đọc, "thanh thanh tử câm, du du ngã tâm", "đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim" . . .
Mộc Nhiễm vĩnh viễn kiên trì giữ sự thiện lương, kiên trì vứt bỏ tất cả chướng ngại bên ngoài, từ ái mà sống . . .
Muội ấy dùng chấp niệm gì mới có thể thoát khỏi khống chế của Tử Bất Sinh, lại dùng dũng khí gì đi đồng quy vu tận cùng Tử Bất Sinh?
Thẩm Mộc Nhiễm cùng Tử Bất Sinh vẫn còn đang rơi xuống, Tô Tử Câm thấy khắp khuôn mặt Thẩm Mộc Nhiễm đầy nước mắt, còn có tình ý trong đáy mắt.
Tô Tử Câm lập tức quỳ xuống.
Vì sao người thiện lương luôn không được thế giới này đối xử dịu dàng cơ chứ?
Người tốt sống không thọ, tai họa để lại nghìn năm, lẽ nào chỉ có kẻ đồi bại mới có thể sống lâu hay sao?
"Mộc Nhiễm!"
Tô Tử Câm lạc giọng hét tới tê tâm liệt phế.
Ngay trong nháy mắt nàng hét lớn, bên trong nham thạch nóng chảy bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt thật lớn.
Trên cặp mắt kia tồn tại những đường hoa văn kỳ dị, tản ra ánh sáng khiếp người.
Chỉ liếc mắt một cái mà Tô Tử Câm liền cảm thấy run rẩy cả tâm can, dường như linh hồn cũng đang run rẩy.
Sợ hãi tràn ra toàn thân, cả người nàng lập tức không còn sức lực, tê liệt ngã xuống.
Chớp mắt sau, bên trong dung nham nóng hổi xuất hiện một cái lỗ cực kì lớn.
Thẩm Mộc Nhiễm cùng Tử Bất Sinh rơi vào đó.
Sau khi rơi vào, cái lỗ hắc ám kia đóng lại, phía trên vẫn là dung nham cuồn cuộn.
Ngay sau đó, đôi mắt kinh khủng dọa người kia biến mất.