Ngay trong khoảnh khắc đó, hư ảnh u ám bên trong lập tức biến mất.
Có thể thấy được người kia không thật sự ở chỗ này, chỉ lưu lại một cái hư ảnh ở đây thôi.
Tử Bất Sinh quay đầu lại, đi từng bước một đến chỗ các nàng ẩn núp.
Tô Tử Câm nắm chặt vảy rồng trong tay, đây là thứ bảo đảm duy nhất cho nàng.
Nơi này là địa bàn của Tử Bất Sinh, lão có thể bắt mình đến đây, ai biết lão còn có thể giở trò gì?
"Là Chỉ Hề sao? Ngươi lặng lẽ chạy đến nơi này ư?"
Tử Bất Sinh vừa đi vừa mở miệng dò xét, mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần.
"Nếu đúng là ngươi thì không cần phản kháng nữa, ngươi chạy không thoát đâu!"
Tử Bất Sinh nói đến đây, bỗng nhiên thân hình khẽ động, vọt nhanh tới.
Lúc Tô Tử Câm đang quyết định có nên đứng dậy hay không, Thẩm Mộc Nhiễm bỗng nhiên đứng lên.
Nàng đưa mắt về phía Tô Tử Câm, sau đó hoang mang rối loạn chạy trốn.
Thẩm Mộc Nhiễm vừa chạy ra, Tử Bất Sinh lập tức nhìn thấy nàng.
Sắc mặt Tử Bất Sinh lập tức trầm xuống, mắt hiện lên một tia lệ khí.
"Thì ra là ngươi, ngươi không phải là nữ nhân của Hạ Dực Thần sao?"
Thẩm Mộc Nhiễm không nói hai lời, sợ hãi chạy ra bên ngoài.
"Đứng lại!"
Tử Bất Sinh thấy thế vội đuổi theo.
Tô Tử Câm trốn tại chỗ, nhìn bóng lưng đã chạy xa của họ, trong lòng cực kì bối rối.
Nha đầu ngốc này, tại sao lại muốn tự mình đánh lạc hướng lão ta!
Tô Tử Câm đứng nguyên tại chỗ, siết chặt quả đấm, tâm tư hỗn loạn tưng bừng.
Nàng ép buộc chính mình hít sâu, khiến cho mình sớm tỉnh táo lại, không được loạn, nhất định phải nghĩ cách ngay.
Bây giờ Tử Bất Sinh là một phàm nhân sống dựa vào sự mê hoặc của hồn phách khác, vừa nãy bọn chúng nói Nam Châu này bị hạ cấm chế, không thể dùng pháp thuật.
Nói cách khác bây giờ Tử Bất Sinh cũng chỉ là một người phàm, nếu như lão đánh thắng được nàng thì chắc chắn không cần dụ nàng tới, có thể giết nàng ngay tại Độc Vương Cốc rồi.
Gặp người bất tử, nàng không sợ, gặp Tử Bất Sinh, nàng cũng không sợ.
Chỉ sợ chỗ này còn có cơ quan hay bẩy rập gì mà nàng không biết.
Vậy thì đánh lén thôi!
Tô Tử Câm hạ quyết tâm, sau đó đuổi sát theo hướng bọn họ vừa đi.
Sau một hồi, Tô Tử Câm liền thấy thân ảnh Thẩm Mộc Nhiễm phía trước đang vội vội vàng vàng trốn chạy.
Phía sau Thẩm Mộc Nhiễm, cũng không nhìn thấy Tử Bất Sinh đâu.
Có chuyện gì xảy ra?
Tô Tử Câm rùng mình, vội vàng tới trước ngăn Thẩm Mộc Nhiễm lại.
"Mộc Nhiễm, sao muội lại ở đây một mình?"
Thẩm Mộc Nhiễm bắt lấy Tô Tử Câm, trong đôi mắt chất chứa vẻ gấp gáp và mừng rỡ.
Tô Tử Câm chưa từng thấy vẻ mặt Thẩm Mộc Nhiễm thế này bao giờ.
"Muội trốn được Tử Bất Sinh, chúng ta chạy mau, muội mang huynh rời khỏi nơi này!"
Tô Tử Câm gật đầu.
"Huynh ngàn vạn lần không được để lão bắt được, bắt được huynh thì sẽ hút cạn máu của huynh đó!"
Thẩm Mộc Nhiễm kéo Tô Tử Câm tăng tốc chạy tới lui trong huyệt động, đường đi hết sức rõ ràng.
Tô Tử Câm chạy theo Thẩm Mộc Nhiễm suốt một đường, càng chạy trong lòng nàng càng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Thẩm Mộc Nhiễm bình thường luôn trốn sau lưng nàng, dù có là chạy trốn thì cũng sẽ nhu nhược trốn sau lưng nàng, vì sao lúc gấp gáp lại trở nên có chủ kiến như vậy?
Trong nháy mắt nghi hoặc qua đi, nàng lại phát hiện Thẩm Mộc Nhiễm dẫn nàng đi xuống dưới.
Các nàng đi tới cạnh một cái thang xoắn ốc.
Thang xoắn quanh co một đường xuống dưới, phía dưới là một vùng tăm tối nhìn không thấy đáy.