Lúc Cố Lâm Uyên lo lắng Tô Tử Câm ngực phẳng, Tô Tử Câm đang ở tẩm điện thoát y chuẩn bị tắm.
“Minh Thu, ngươi nghìn vạn lần phải trông chừng cho tốt.”
Minh Thu nghiêm túc gật đầu, đây là đại sự mất đầu, nàng làm sao cũng không dám xem thường.
Bên trong bình phong, Tô Tử Câm cởi y phục trên người xuống.
Chậm rãi tháo từng tầng một vải bố bó trước ngực ra.
Lúc trước vì cải trang giống như nam tử, từ bé Lan Phi đã cho nàng bó ngực.
Chẳng những bó ngực, còn không cho ăn nhiều.
Bởi vì một khi nàng đẫy đà, thân thể đặc thù sẽ rất khó lừa gạt, dễ dàng bại lộ.
Cho nên Tô Tử Câm luôn gầy trơ xương như củi, chỉ có gầy, mới dễ dàng che giấu bao biện.
Sau khi cởi hết vải ra, Tô Tử Câm cúi đầu nhìn ngực mình một chút.
Nàng yên lặng thở dài một hơi, hai cái bánh bao nhỏ, không khỏi cũng quá nhỏ đi, không đủ để nhét kẽ răng luôn.
Sau khi cảm thán xong, Tô Tử Câm bước vào trong thùng nước tắm.
Hương khí lượn lờ, toàn thân Tô Tử Câm thư sướng, trên dưới đều thư giãn ra.
Nhưng nàng còn chưa thư thái bao lâu, liền nghe Minh Thu ở bên ngoài gân giọng hô to: “Nô tỳ tham kiến Nhiếp Chính Vương!”
Tô Tử Câm giật mình một cái, vội vàng bò từ trong thùng nước ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được giọng Cố Lâm Uyên lạnh như băng: “Cái thủ đoạn báo tin này quá thấp.”
Chớp mắt sau, cửa tẩm điện bị mở ra, Cố Lâm Uyên đi tới.
Tô Tử Câm luống cuống tay chân, bất chấp bó ngực, vội vàng mặc quần áo vào.
Thế là, lúc Cố Lâm Uyên đi tới, chính là thấy một tràng cảnh thế này.
Tô Tử Câm mặc y phục lỏng lỏng lẻo lẻo, còn chưa kịp làm chỉnh tề, tóc cũng ẩm ướt khoác lên phía sau.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng xông có chút hồng, như là quả táo vừa chín, nhiễm một tầng ánh đỏ hồng, khiến người ta vừa thấy đã muốn cắn một ngụm.
Cố Lâm Uyên nhìn dáng vẻ trêu người của Tô Tử Câm, yết hầu hơi động.
“Vương, Vương gia, ta vừa mới đang tắm, hiện tại quần áo xốc xếch, ta đi sửa sang trước một chút. . .”
Tô Tử Câm nói xong xoay người chạy tới bên giường, tiến vào phía sau bình phong.
Ai biết lúc này Cố Lâm Uyên cũng cùng đi theo, một đôi mắt lạnh lùng luôn theo dõi nàng.
“Vương, Vương gia. . .”
Tô Tử Câm có chút khẩn trương, bộ dạng hiện tại của nàng hơi không cẩn thận liền sẽ lộ.
Một khi để lộ, Cố đoạn tụ phát hiện nam sủng của mình là hàng giả mạo thấp kém, nói không chừng liền làm thịt nàng luôn.
Đầu óc Tô Tử Câm chuyển động cực nhanh, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
“Hắt xì. . .”
Tô Tử Câm hắt xì một cái, cố ý hướng về phía Cố Lâm Uyên.
Quả nhiên, Cố Lâm Uyên không vui nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Tô Tử Câm thầm đắc ý, chính là muốn ngươi ghét bỏ, ghét bỏ liền tránh ra dùm đi.
Cố Lâm Uyên xoay người, đi ra khỏi bình phong.
Tô Tử Câm thở hắt ra một hơi, lúc đang định chỉnh lý mình, Cố Lâm Uyên lại lăn trở lại.
Lúc này, trong tay hắn chính cầm một cái áo choàng, khoác lên người Tô Tử Câm.
“Ngồi xuống.”
Tô Tử Câm sững sờ, vô thức nghe lời ngồi xuống.
Trong tay Cố Lâm Uyên cầm một cái khăn mặt, ngồi bên người Tô Tử Câm, giúp nàng lau tóc, động tác rất là nhẹ nhàng.
Tô Tử Câm ngoan ngoãn ngồi bất động cho Cố Lâm Uyên lau tóc, tâm tình có chút tốt.
“Về sau tắm xong tất nhất định phải lau tóc, không được để cảm lạnh.”
Giọng Cố Lâm Uyên lạnh như băng, nhạt nhẽo, làm sao cũng nghe như ra lệnh.
“Biết rồi!”
Tô Tử Câm lại miệng nhanh hơn não, bù một câu: “Vương gia thật cẩn thận tỉ mỉ, khiến ta nhớ tới mẫu phi của ta.”