Cố Lâm Uyên không phản ứng với Thẩm Mộc Nhiễm, đôi tròng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Câm.
Hắn cất bước đi về phía trước, đi tới trước cửa sổ Tô Tử Câm, đang muốn học dáng vẻ vừa rồi của nàng, xoa xoa mũi, sờ đầu một cái.
Ai biết, “Cạch” một tiếng, Tô Tử Câm liền đóng cửa sổ lại.
Cố Lâm Uyên bị buộc dừng chân lại, vốn cảm xúc tốt đang nổi lên, trong khoảnh khắc đổ nát.
Hắn siết chặt lòng bàn tay, chân mày trầm xuống, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Đây là thiếu đòn sao?
Cố Lâm Uyên lượn quanh một vòng, đi vòng qua cửa chính tẩm điện, đẩy cửa đi vào.
“Rầm”, Cố Lâm Uyên lại đóng sầm cửa phòng lại.
Tô Tử Câm đang ngồi đọc sách ở bàn bên cạnh ngẩng đầu liếc mắt một cái, liếc thấy Cố Lâm Uyên mặt đen lại giết tới.
Nàng vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm bộ xem sách.
Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, bây giờ mới bắt đầu giả vờ, có ích ư?
Hắn tiến lên một bước, đoạt lấy sách của Tô Tử Câm, tiện tay ném qua một bên.
Sau đó một tay ôm lấy Tô Tử Câm đang ngồi trên ghế, đặt lên bàn chính diện với hắn.
Hai người ở rất gần, khí tức của đối phương có thể cảm thụ được rõ mồn một.
Tim Tô Tử Câm lại đập bang bang bang.
“Nhiếp Chính Vương, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Vừa rồi lúc ngươi đóng cửa sổ rất soái khí mà.”
Tô Tử Câm thân thể cứng đờ, đây là muốn tính sổ?
“Ta thấy Vương gia đến, biết ngài nhất định phải vào tẩm điện, cho nên liền đóng cửa sổ, nếu không gió lạnh thổi vào, đông lạnh Vương gia thì làm sao bây giờ?”
Cố Lâm Uyên nhìn Tô Tử Câm, khóe môi hơi hơi cong lên, giống như cười mà không phải cười.
“Vương gia. . .”
Tô Tử Câm cười ngọt ngào đáng yêu, nhưng trong lòng bắt đầu tính toán phải làm thế nào mới có thể chặt Cố Lâm Uyên thành tám khối.
“Thì ra là hoàng thượng sợ ta đông lạnh à.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tô Tử Câm tận lực biểu hiện sự thảm thiết, mềm yếu của bản thân.
“Vậy không bằng hoàng thượng cho vi thần chút ấm áp được không?”
Cố Lâm Uyên nói xong, không đợi Tô Tử Câm hồi đáp, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm.
Tô Tử Câm tựa trong lòng Cố Lâm Uyên, lúc kề sát hắn, Tô Tử Câm phát hiện thân thể hắn quả thực lạnh như băng.
Giống như Thương Lăng trước đây ở trong Hãn Hải Mê Lâm, thân thể rất lạnh.
Bỗng nhiên Tô Tử Câm không muốn phản kháng, liền để hắn ôm như thế, lấy chút ấm áp cũng tốt.
Nhưng Tô Tử Câm có lòng từ bi cho Cố Lâm Uyên làm túi giữ ấm, lúc vừa có chút ôn tồn thì đột nhiên chân mày Cố Lâm Uyên nhíu lại.
Hắn bỗng đẩy Tô Tử Câm ra, sắc mặt xoẹt cái lại âm trầm, trợn mắt giận dữ nhìn Tô Tử Câm, phất tay áo xoay người rời đi.
Tô Tử Câm nhìn Cố Lâm Uyên rời đi mà ngu người.
Nhiếp Chính Vương đại nhân lại trở chứng gì đấy?
Rời khỏi Vị Ương Cung, Cố Lâm Uyên trực tiếp đến Ngự Thư phòng.
Hắn vùi đầu phê duyệt tấu chương, càng phê càng khó chịu.
“Cạch” một tiếng, hắn đặt bút xuống, mặt âm trầm nói: “Đi gọi ma ma lớn tuổi nhất trong cung đến đây!”
Trong thời gian ngắn Lý ma ma liền đến: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
” Nữ hài tử mười bốn tuổi, có phải thân thể chưa phát triển không?”
Cố Lâm Uyên bỗng nhiên hỏi như vậy, Lý ma ma ngẩn ra, bà không hiểu vị Diêm Vương Nhiếp Chính Vương này có tâm tư gì.
Thế là, bà ấy không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời: ” Nữ tử mười bốn tuổi đã phát triển rồi.”
Sắc mặt Cố Lâm Uyên càng thêm khó coi, khí áp toàn bộ thư phòng đạt tới điểm đóng băng.
Lý ma ma là lão nhân trong cung, biết rõ nhất là nhìn mặt đoán ý, bà cảm giác tình thế không đúng, vọi vàng bù thêm một câu.
“Dinh dưỡng không đầy đủ, gầy gò, sẽ phát triển chậm hơn.”
Cố Lâm Uyên nghe nói thế, thần sắc hơi đỡ hơn một chút, nói như thế, Tiểu Tử Câm ngực phẳng không có nghĩa là nhất định là nam tử đâu nhỉ?