Mộ Thanh Yên bật người dậy, miệng đầy máu tươi, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Nàng tự tay dò xét hơi thở của Quân Bắc Hàn, không còn thở nữa.
Lại cúi đầu nhìn trái tim hắn, đã bị nàng cắn máu thịt be bét.
Mộ Thanh Yên nhìn thi thể Quân Bắc Hàn, nhìn Kim Loan điện phơi thây, nhìn máu nhuộm nơi nguy nga lộng lẫy này.
Nàng lúc này mới ý thức được chính mình đã làm cái gì.
Nước mắt như sương mù che trước mắt ánh mắt, khiến tất cả trở nên đặc biệt mờ nhạt.
Lúc này Mộ Thanh Yên không có lấy một tiếng khóc, chỉ có tiếng nước mắt rơi thật nhiều.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, kết cục đời thứ hai lại là cái dạng này.
Vân Triệt bởi vì nàng mà bị hại chết, Bắc Hàn cứu nàng mất máu mà chết.
Bây giờ, chỉ còn lại có một mình nàng thôi.
Bọn họ đều chết, chỉ có một mình nàng còn sống thôi.
Nàng rốt cục cảm nhận được tư vị đời trước Hề Minh Húc trơ mắt nhìn nàng chết đi.
Chính người mình yêu, vì mình mà chết, để lại chính mình một kẻ, sống một mình hậu thế.
Nàng bây giờ cũng rất muốn hỏi một câu: Bắc Hàn, chàng cứu thiếp như vậy, để lại thiếp một mình, có hỏi qua thiếp có nguyện ý hay không?
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nước mắt như mưa rơi xuống, thống khổ tràn ngập trong lòng.
Nàng không nguyện ý cơ mà.
Nhìn thi thể khắp nơi trên đất, nghe mùi máu tươi tràn ngập, cảm thụ được tử khí phiêu tán, Mộ Thanh Yên đột nhiên cảm giác thật bi thương, thật bất đắc dĩ, thật là buồn cười.
Nàng rốt cục vẫn phải thành họa quốc yêu hậu, giết người như ngóe, thủ đoạn độc ác , khiến cho người giận sôi.
Mệnh cách có thể thay đổi, nhưng thiên mệnh không thể nghịch.
Nàng luôn ở giờ khắc cuối cùng này mới ngộ đến thiên mệnh là cái gì.
Thiên mệnh đời này, không có quan hệ với Quân Bắc Hàn, không có quan hệ cùng Vân Triệt.
Yêu Hậu loạn thế, Thanh quốc huỷ diệt.
Dùng máu tươi của Quân Bắc Hàn cùng Vân Triệt, lát thành một con đường họa quốc của nàng, huỷ diệt toàn bộ Thanh quốc, lưu lại tiếng xấu thiên cổ.
Đột nhiên, Mộ Thanh Yên cười, cười đến thê lương, vang vọng toàn bộ Kim Loan điện, truyền tới bên ngoài.
Ngự Lâm Quân cùng hậu văn võ đại thần bên ngoài nghe được đều cực kì kinh hãi.
Đột nhiên, đại môn Kim Loan điện mở ra, Mộ Thanh Yên máu me be bét khắp người, mặt không đổi sắc đứng ở cửa.
Lúc này, vô số người nhìn vào phía trong điện Kim Loan, chỉ thấy thi thể Quân Bắc Hàn ngang dọc bên trong.
“Hoàng thượng!”
Mí mắt Mạnh Tử Nam sắp nứt, hô to một tiếng, bỗng nhiên vọt vào trong điện Kim Loan.
Thấy Quân Bắc Hàn chết thảm, văn võ bá quan cùng Ngự Lâm Quân chờ bên ngoài triệt để không kiềm chế được, đều vọt vào theo.
Hoàng đế chết, thái tử chết, Thanh quốc lập tức đại loạn!
Mạnh Tử Nam ôm thi thể Quân Bắc Hàn, quay đầu chất vấn Mộ Thanh Yên.
“Yêu nữ, hoàng thượng đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi lại rat ay được chứ!”
Nhưng Mộ Thanh Yên không nhanh không chậm, xoay người, đóng cửa lớn lại.
“Nếu là yêu nữ, không giết người thì sao là yêu được?”
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
“Muốn triệt để ngồi vững cái danh Yêu Hậu này.”
“Ngươi có ý gì?”
“Phu quân ta chết, hài tử của ta chết, các ngươi dựa vào cái gì còn sống?”
Mộ Thanh Yên chợt cười to, cười đến thê lương, cười đến mức khiến lòng người run sợ, tiếng cười tràn ngập toàn bộ Kim Loan điện.
“Yêu nữ này, ngươi muốn giết chúng ta ư?”
“Các ngươi không chết, Thanh quốc sao diệt vong đây? Con đường Yêu Hậu, thiếu chút máu nữa, các ngươi tới đưa đi. . .”
Lời Mộ Thanh Yên vừa nói ra, từng đợt khói bỗng nhiên bay lên, Kim Loan điện bốn phía nổi lửa!
“Yêu nữ này đã sớm phóng hỏa!”
“Nhanh, chạy mau đi!”
“Toàn bộ đều là lửa, không xong rồi!”
“Cửa chính không có lửa, nhưng yêu nữ kia ngăn cửa!”
“A. . .”
Đại hỏa nhanh chóng bốc lên, rất nhanh, toàn bộ Kim Loan điện đã bị ngọn lửa bao vây lại.
Kim Loan điện đóng chặt truyền ra từng tiếng hét thảm liên tiếp.
Lửa lớn thiêu hồng nửa bầu trời, đem toàn bộ bầu trời hoàng cung Thanh quốc, thiêu sạch trong lửa đỏ trong một ngày.
Phảng phất như đang thiêu đốt một vương triều, đưa nó hóa thành tro tàn, triệt để biến mất ở thế gian này.
Ngày đó, không có một người nào từ trong điện Kim Loan trốn ra được, tất cả đều táng thân bên trong lửa lớn.
Ngày đó, chính quyền Thanh quốc triệt để sụp đổ, rơi vào trạng thái hỗn loạn không trật tự.
Ngày đó, Yêu Hậu Mộ Thanh Yên bêu danh truyền khắp toàn bộ thiên hạ, trở thành một đời họa quốc yêu hậu, chịu thế nhân chửi rủa thiên cổ.
<<Nhi đã trở lại và ăn hại hơn xưa: tadazz, có ai thấy 7 chương mới mà ngạc nhiên không? Quà tạ lỗi của Nhi đến mọi người vì vắng bóng trong thời gian qua nhé ( dự kiến sẽ vắng tiếp 2 tháng nữa :)))) Lâu không edit không biết có còn mượt như xưa không, thôi thì có dở hơn 2 bạn mới làm thì mọi người ném đá nhẹ nhẹ tay thôi nhé hihi. Lại kết thúc một lần lịch kiếp nữa, lần này vẫn không nghịch cải được thiên mệnh, lại là một kết thúc buồn. Nhưng lần này Lăng ca ca nhà ta đã được chết vì vợ rồi, nhưng mà k biết đã thích Hề Hề chưa nhỉ? Lại có một biến cố mới, nữ tử áo đỏ là ai, Tiểu Hề Hề và Tư Mệnh liên quan gì với nhau? Mời cả nhà tiếp tục mua chục đôi dép để lót hóng nhé :))))
p/s: bán dép cao su đẹp rẻ bền đây :))))>>