Trên đại điện, chỉ còn lại Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên.
Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên, xoay khuôn mặt nàng lại, trán kề trán nàng, giống như lúc trước thân mật như thế.
Khi đó, hắn luôn thích cùng nàng trán kề trán, chóp mũi chạm nhau, nhìn dáng vẻ nàng gần sát.
“Thanh Yên, thật xin lỗi, ta không bảo hộ nàng thật tốt, là ta vô dụng, là ta vô năng, là ta mang đến cho nàng nhiều thống khổ như vậy.”
“Thấy nàng biến thành dạng này, ta còn thống khổ hơn bất cứ gì, khổ sở hơn bất cứ ai.”
Quân Bắc Hàn nhìn hai tròng mắt đỏ hồng của Mộ Thanh Yên, trong cặp mắt đáng sợ kia, cũng không nhìn thấy bóng của hắn.
Hắn chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy xuống, đây là từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay, lần đầu tiên rơi lệ.
“Thanh Yên, nàng nghe được không?”
“Thanh Yên, nàng còn có thể cảm nhận được ta không?”
Mộ Thanh Yên mở to hai tròng mắt đỏ hồng, không có một tia phản ứng, như một con rối giật dây.
“Không sao, dù nàng biến thành cái dạng gì, ta đều yêu nàng, tai nhọn nhọn, cũng rất đáng yêu mà.”
“Ta nghe con thỏ nói, ta là Thương Lăng chuyển thế. Từ trước thân phận này đối với ta mà nói, xa xôi mà chẳng liên quan, một chút cảm giác cũng không có.”
“Nhưng bây giờ, ta thấy may mắn cỡ nào khi là hắn, cho nên, có phải sau khi ta chết, ký ức bất diệt, còn có thể tiếp tục yêu nàng hay không?”
“Thanh Yên, đời này, ta còn chưa yêu đủ, đời sau chúng ta tiếp tục có được hay không?”
“Chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa có đúng không?”
Đôi mắt Mộ Thanh Yên vẫn không nhúc nhích, không nháy một cái, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Ta biết nàng không nghe được, nhưng mà không sao, ta nhớ được là được.”
Quân Bắc Hàn hít sâu một hơi, cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh băng tràn ngập mùi máu tươi của Mộ Thanh Yên.
Cái hôn này, Quân Bắc Hàn thâm tình hơn bất cứ lúc nào, ôn nhu hơn bất cứ lúc nào.
Bởi vì đây là lần cuối cùng Quân Bắc Hàn hôn Mộ Thanh Yên đời này.
Một khi chết đi, thế gian này liền không có Quân Bắc Hàn.
Cái hôn này, lưu luyến mà triền miên, khiến người ta hãm sâu, khiến người ta đau lòng, khiến người ta không thể quên.
Mà Mộ Thanh Yên, vẫn không có một chút phản ứng nào, nàng không cảm giác được.
Vừa hôn, Quân Bắc Hàn một tay giơ chủy thủ lên, đâm vào lồng ngực chính mình.
Máu tươi chảy ra, thấm ướt cả một kiện long bào.
Quân Bắc Hàn buông ra Mộ Thanh Yên, đưa môi nàng đặt trên vết thương đang chảy máu của hắn.
Chớp mắt sau, Mộ Thanh Yên lập tức có phản ứng, nàng hé miệng, răng nanh trong miệng đâm vào lồng ngực Quân Bắc Hàn, bắt đầu tham lam mút máu của hắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc mặt Quân Bắc Hàn dần dần tái nhợt.
Hắn vươn tay, hai mắt mờ sương, đầy tràn nước mắt, khẽ vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên.
Trong đầu, từng cảnh từng cảnh bọn họ ở bên nhau đang tái hiện.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại trở lại trước đây.
Nếu có thể trở lại, hắn nhất định buông bỏ giang sơn này, buông bỏ hết thảy, mang một mình nàng, cao bay xa chạy.
Nhưng mà, thời gian từng giờ trôi qua, Mộ Thanh Yên lại càng hút càng tham lam.
Cuối cùng, tất cả trước mắt dần dần mờ nhạt, bàn tay Quân Bắc Hàn vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên tay thõng xuống, thân thể buông lỏng, không còn hơi thở.
Một cái hồn phách bạch y như tuyết, băng lãnh như sương dần dần lung lay rời khỏi cơ thể Quân Bắc Hàn.
Nhìn Mộ Thanh Yên ghé vào trên người Quân Bắc Hàn, Thương Lăng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, quay người biến mất ở tại chỗ.
Bên trong Kim Loan điện, động tác hút của Mộ Thanh Yên dừng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy thi thể của Quân Bắc Hàn, nước mắt chảy xuống.
“A. . .”