Mục đích lần này là vực sâu chỗ cao nhất của thác nước Suối Lửa.
Mộc Hi đi tìm nguyên liệu nấu ăn, Nửa Xu cũng đi theo.
“Ở đây tựa hồ không có cái gì đặc biệt, chàng tới nơi này làm gì?” Khuynh Anh nhìn nhìn bốn phương tám hướng, ở đây nàng cũng từng đã tới, bởi vì Mộc Hi muốn dẫn nàng lĩnh hội kỳ cảnh như truyền thuyết trong vực sâu này.
Bất quá, này thác nước nɠɵạı trừ nóng, không có gì đặc thù. Nếu có cái gì đó không giống bình thường, đó chính là ở đây quái vật đặc biệt nhiều, nếu bị xem như mục tiêu, muốn thoát thân, liền không dễ dàng như vậy.
“Ta chỉ là muốn đến nhìn một cái.” Lam Tranh nhìn nơi xa, tay lặng yên dắt tay nàng, sóng vai đứng ở trên vách đá cao cao, phía dưới là nham thạch đỏ rực nóng chảy cuồn cuộn.
“Khuynh Anh, nàng có biết Vực sâu U Minh này tồn tại như thế nào không?” Đột nhiên, Lam Tranh nhẹ nhàng hỏi.
“Không phải là do đại thần sáng thế làm ra để ngắn cách Tu La tộc cùng thần tộc sao?”
“Không sai, bất quá, còn có một truyền thuyết, ở vạn năm trước, đây là nơi mai táng linh hồn con gái của thần mặt trời, nàng ấy không cam lòng, lúc chết, oán hận hóa thành bóng tối vô cùng vô tận, chúng nó vĩnh viễn không tiêu tan, không có ánh sáng, không có hi vọng, tựa như vĩnh viễn không dừng nguyền rủa… Truyền thuyết nói, nàng ấy căm hận người của Tu La tộc, mới gắt gao phong tỏa đường nối giữa Tu La tộc đến thần giới, nàng ấy cũng căm hận người trong tộc của mình, mang theo oán niệm cùng sát ý, khiến cung điện thần mặt trời thiếu chút nữa bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Truyền thuyết nói, hận ý của nàng quá sâu, phụ thân của nàng – thần sáng thế Phục Hy, mới phong ấn nàng tại nơi này, cũng vĩnh viễn xóa đi sự tồn tại của nàng khỏi gia phả thần tộc, từ đó, Vực sâu U Minh mới vĩnh viễn không thể vượt qua, đem hai tộc tách ra.”
Mặc dù không rõ dụng ý vì sao Lam Tranh đột nhiên nói chuyện xưa này, Khuynh Anh vẫn nghe rất nghiêm túc: “Nhưng nàng ấy vì sao phải thống khổ như vậy?”
“Nàng hỏi nàng ấy, sẽ biết.”
“…”
“Về nàng ấy, thần giới có vô số truyền thuyết, thế nhưng, có thể xác thực chính là, nàng ấy có một cái tên dễ nghe.” Lam Tranh nói: “Vị công chúa kia, từng cao quý mà mỹ lệ, nàng sinh ra trong ánh nắng sớm, được vinh quang thịnh thế, chúng sinh tín ngưỡng, độc nhất vô nhị, đó là con gái của thần mặt trời, bởi vậy, tên gọi là… Mộc Hi.”
“Mộc Hi!” Khuynh Anh kinh ngạc mở to mắt: “Chàng nói Mộc Hi là nữ?!”
Nàng thế nào cũng không muốn tin cái mặt thiếu phân nửa kia, thân thể cường tráng như trâu, có chiều cao thái quá là một cô gái!
“Không, ta chỉ suy đoán.” Lam Tranh nói: “Hắn không nhớ tất cả của mình, chỉ nhớ mỗi cái tên của mình, lại cũng là bởi vì khối ngọc bài viết chữ ‘Mộc Hi’, ta xem tuổi thọ của khối ngọc bài, ít nhất cũng được mấy vạn năm, mà khi đó, vừa ăn khớp với thời gian của truyền thuyết.”
“Mấy vạn… =__=…” Khuynh Anh trầm mặc.
Nếu thật sự, đứa nhỏ này sống thật là lâu a… Nếu như đổi thành mình, bôn ba tìm người trong năm tháng dài dẵng như vậy, đã sớm điên mất rồi.
“Ta đã đáp ứng hắn, giúp hắn tìm ra ký ức cùng người kia, hắn liền giúp chúng ta rời khỏi đây.” Lam Tranh tiết lộ một vài lời.
“Vì thế, chàng muốn tới đỉnh núi nóng nhất này, là có đầu mối gì à?”
“Chỉ là muốn tùy tiện đi một chút.”
“…” Mặt Khuynh Anh nổi gân đen.
“Chỉ là, ta đoán, người hắn phải tìm, kỳ thực chính là Mộc Hi, mà hắn, có thân phận khác.”
Vừa dứt lời.
Phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nửa gương mặt của nam tử tóc bạc cơ hồ hòa tan trong bóng tối, cái chân hươu trong tay hắn phút chốc rơi xuống đất, tựa hồ rất kinh ngạc.
Lam Tranh quay đầu lại, cong khóe môi, tựa hồ cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn, kể cả lời nói vừa rồi, dường như đều là cố ý nói cho hắn nghe: “Ngươi hẳn là hiểu rõ, không có tộc nào có thể tồn tại mấy vạn năm, coi như là thần Sáng Thế cũng không cách nào làm cho mình sống mãi bất diệt. Không riêng gì ngươi, kể cả người ngươi tìm kiếm kỳ thực sớm đã chết đi, trong vực sâu U Minh này, chỉ có ác linh bị đoạt mất thể xác, mới có thể sống lâu như vậy, trọn đời bị nguyền rủa, trọn đời không hủy diệt, lại vĩnh viễn thống khổ.”
Máu Mộc Hi như đông lại.
Khuynh Anh vội vàng nói: “Mộc Hi không phải ác linh, chàng chớ nói nhảm!”
Lam Tranh lại tiếp tục nói: “Ngươi vì sao chỉ nhớ rõ cái tên Mộc Hi này? Bởi vì nàng là chấp niệm trong đáy lòng ngươi, ngươi đang tìm nàng, đang đợi nàng, nàng bị phong ấn ở một cái góc nào đó trong vực sâu này, vì thế ngươi vẫn tìm kiếm, dù cho thân thể bị diệt, linh thức vẫn còn, nhưng năm tháng quá lâu, ngươi bắt đầu quên hết mọi thứ, thậm chí quên tên của đối phương, thân phận của ngươi, và tại sao muốn đi tìm.”
Khuynh Anh cũng không hiểu Lam Tranh đột nhiên phát cái gì điên, phải triệt để chọc tức Mộc Hi! Hai người bọn họ đối diện nhau, con ngươi mang theo sát khí cùng đỏ máu! Nàng đưa hai tay ra muốn ngăn trở giữa hai người, Lam Tranh lại ôm hông nàng, cố định nàng ở trong lòng hắn.
“Tóc bạc, trường kiếm.” Hắn nói nhanh hơn: “Trong truyền thuyết thượng cổ, chỉ có một người có tiêu chí như vậy, hắn là vua mạnh nhất trong tộc Tu La, lại bởi vì thần tộc cùng Tu La đại chiến mà chết đi. Lịch sử chỉ ghi lại thần lực của hắn, lại không ghi về cuộc đời của hắn, cái chết của hắn vì khó bề biết được, để lại trên chiến trường, chỉ có vỏ kiếm cùng áo giáp đã sứt mẻ của hắn, máu nhuộm đại địa, hai tộc trọng thương, bởi vậy mà ký kết khế ước, lấy Vực sâu U Minh làm ranh giới, vĩnh viễn không xâm phạm.”
Sắc mặt Mộc Hi tái nhợt. Nắm tay siết chặt.
Kể cả thác nước lửa đỏ nóng hổi kia, cũng giống như đang gầm thét!
“Họa Long.”
Lam Tranh nhẹ nhàng phun hai chữ như thế.
Trời đất mất đi.
Tu La tóc bạc chớp hai mắt tức đỏ, thần kinh bị kéo căng của hắn rốt cuộc đứt đoạn.
Họa Long.
Mộc Hi.
—— ngươi tên là gì?
—— không có tên.
—— vậy ngươi liền tên Họa Long, làm người hầu của ta, được không?
—— ngươi là ai?
—— ta là Mộc Hi, mộc chi thần hi, con gái thần mặt trời…