Yêu thú tràn ngập. Chúng nó không ngừng ăn mòn tất cả ở đây.
Lam Tranh nhắm nghiền hai mắt, loại cảm giác giết chóc trào lên làm cho hắn khó kiềm chế… Nhưng Khuynh Anh còn ở bên cạnh, hắn không cách nào làm cho mình hóa thân thành ác ma giết người không chớp mắt ở trước mặt nàng.
… Hôm nay, quả nhiên không nên mang nàng đi ra.
Số lượng yêu thú thật lớn, đã bao quanh bọn họ—— nɠɵạı trừ giết chóc, đã không có lựa chọn thứ hai!
“Hai người các ngươi ở trong này, đợi ta giải quyết chúng xong liền…” Mộc Hi vung đao soàn soạt chuẩn bị nhảy xuống khỏi lưng Nửa Xu, đột nhiên Khuynh Anh xông ra một, bởi vì quá đột nhiên, Lam Tranh cũng không kịp kéo nàng lại.
“Để cho ta.” Giọng Khuynh Anh như chuông bạc, thân hình lại như tia chớp!!
Lam Tranh muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên có một đôi tay ấn lên đầu vai hắn, cứng rắn kéo hắn lại: “Ngươi nhất định là chưa thấy qua bộ dạng hung hãn của nàng.”
So sánh với người bên cạnh đang kích động, Mộc Hi có vẻ vô cùng điềm nhiên: “Chớ xem thường nàng, nàng vĩnh viễn không phải nhỏ gầy giống như ngươi nghĩ, bằng không, khi mới vừa tiến vào vực sâu này, nàng đã chết.”
Thân thể Lam Tranh cứng ngắc, mắt dính trên người ở Khuynh Anh, lại bởi vì lời nói của Mộc Hi mà đè nén lo lắng và bất an, cũng không lâu sau, phần nôn nóng kia đổi thành vô số khiếp sợ và kinh ngạc, cô gái kia, cô gái mới cách đây không lâu không chịu nổi một chưởng của Lê Thiên Thường——
Nàng phi thân xuống, một mình xông vào đám mãnh thú hung ác, trong tay lóa sáng, mấy đa͙σ sấm sét từ không trung đánh xuống, luồng điện màu tím ầm ầm nổ tung, cơ hồ trong nháy mắt, cự thú ầm ầm ngã xuống, tiếng tru vang vọng bầu trời!
Nàng nhỏ gầy lại vô cùng linh hoạt, giống linh điểu mọc cánh bay lượn không bị ràng buộc! Dường như là nàng nói cho hắn, nàng không cần người khác cẩn thận che chở, cũng quyết không là một cô gái yếu đuối không chịu nổi một kích, lúc cần, nàng sẽ xông lên phía trước hắn, vì hắn vượt mọi chông gai!
Giờ này, nàng đã chói mắt làm cho người ta đui mù.
“Muốn sống sót ở chỗ này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.” Mộc Hi cười thâm sâu: “Nàng rất đặc biệt, nàng thông minh, rất hiếu học, còn có một loại thiên phú khác hẳn với người thường, chỉ là bản thân nàng còn chưa phát hiện, bất quá, ta có thể cảm giác được, trên người của nàng còn có những bí mật khác.”
Sắc mặt Lam Tranh nhất thời cứng đờ, bình tĩnh nhìn về phía hắn.
“Không cần lo lắng, ta cũng không có hứng thú biết.” Mộc Hi nhún nhún vai, mỗi người đều có bí mật của mình, lần này hắn cũng không quan tâm. Bất quá, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Khuynh Anh, không khỏi cười lên: “Nàng nhất định là buồn quá lâu, ngươi mê man mấy ngày, nàng một tấc cũng không rời, đến tu luyện khẩu quyết cũng là ngồi ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày lau rửa thân thể cho ngươi một lần, còn kiên trì muốn xoa bóp cho ngươi, nói cái gì mà ngươi sẽ hồi tỉnh nhanh hơn… Ê, mặt của ngươi làm sao vậy? Hình như có chút đỏ…”
Lam Tranh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Mộc Hi cười nhạt: “Ngươi rõ ràng luyến tiếc.”
“…”
Luyến tiếc thì thế nào, đặt nàng ở bên cạnh mình, mà nguy hiểm lớn nhất đối với tương lai của nàng lại là mình, mỗi sáng sớm tỉnh lại, sợ hãi nhất đó là nàng sẽ biến thành thi thể băng lạnh, dùng máu tươi biểu lộ căm hận đối với hắn.
Hắn làm không được.
“Ngươi sẽ hối hận.” Mộc Hi giống nhớ ra cái gì đó, như là nói với hắn, hoặc như là đang tự nói với mình.
Lông mi Lam Tranh run rẩy, khuôn mặt của hắn tái nhợt, hắn mím môi không nói, cũng đã không cách nào yên lặng.
Lúc này, Khuynh Anh đã nhảy trở về.
Nàng đã dùng máu tươi yêu thú thiết hạ kết giới, tạm thời sẽ không bị bao vây quy mô lớn nữa.
“Chàng xem, ta có thể bảo vệ mình.” Nàng còn hơi thở phì phò, cũng đã về tới bên người Lam Tranh, như là con thỏ nhỏ tranh công, chỉ tính toán giành được một câu tưởng thưởng của hồ ly tiên sinh.
Lam Tranh nhìn nàng thật lâu, tay chậm rãi bò lên hai má đang rịn mồ hôi của nàng, ngón tay lạnh lẽo mềm mại, dán trên da thịt nong nóng của nàng, có một loại cảm giác mê người.
Khuynh Anh dần dần ngượng ngùng, lại nhiên, ngón tay của hắn dùng sức, chợt nhéo khuông mặt phấn nộn của nàng… dùng lực nhéo!
“Đau!”
Nàng kinh hô lên tiếng.
“Đau, về sau sẽ không manh động như vậy.” Lam Tranh không chút nào thương tiếc chà đạp gương mặt của nàng, ánh mắt lại dời xuống đùi nàng một chút: “Nếu không, ta sẽ khiến nàng đau không xuống giường được, đi không được.”