Cô cố bình ổn ngực phập phồng, không nhìn hắn mà chỉ dán mắt vào khăn tắm xanh thẫm sắp tuột. Cô không dám nghĩ nếu khăn rơi. Không nói gì, cô kéo thẳng váy rồi bước đi.
Ra khỏi nhà, trong thang máy, cô thở hổn hển. Suýt nữa thì lý trí cô sụp đổ. Cô nhận ra nếu hắn cưỡng ép thì cô không thể từ chối. Như đi qua quỷ môn quan vayaj. Cuộc gặp không phải thử thách hắn, mà là cô, và cô không vượt qua.
Cô tự nhủ phải cắt đứt mọi liên hệ với Nghê Đông. Nhưng cô quên: “Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó.”
Huống chi là vị “thần” này tự đến.
Chỉ ba ngày sau, Thẩm Nham đã đứng đợi Mạn Chân dưới tòa nhà công ty cô. Cô ngạc nhiên vì anh nói đang đi công tác.
“Về sớm, muốn làm em bất ngờ!” Anh ôm cô, nhưng cô không chút hứng khởi mà chỉ cố nhếch môi cười.
Lên xe, cô nhận ra không đi về nhà anh, con đường quen thuộc khiến cô giật mình.
“Đi đâu vậy?” Cô giả vờ ngạc nhiên.
“À, qua nhà Nghê Đông. Em không biết à? Anh ấy nấu ăn ngon lắm. Hôm trước nói đợi anh về ăn tôm, anh thèm quá mà không thể thiếu em được. Dù sao hai người cũng quen rồi, trước đây cứ hụt nhau mãi. Nhớ lần anh ấy về từ nước ngoài không? Định mở tiệc đón, nhưng công ty gọi đi gấp. Anh gặp riêng anh ấy, không tiện rủ em theo…” Thẩm Nham cười rồi kể.
Mạn Chân nhắm mắt. Anh đã nói vậy thì cô không thể viện cớ trốn, sẽ lộ liễu quá. Đến nhà Nghê Đông, bạn gái hắn là Thân Ngọc ra mở cửa: “Chỉ đợi hai người thôi, tôi thèm lắm rồi đấy mà anh ấy không cho ăn miếng nào hết trơm!”
Mạn Chân cười gượng.
Nghê Đông bưng hai tô tôm lớn từ bếp ra, mặc áo phông trắng, quần ngắn, đeo tạp dề xanh nhạt để lộ cẳng chân săn chắc, rám nắng. Thấy cô, hắn hất cằm: “Ngồi đi.”
Mọi người vào bàn, Nghê Đông ngồi đối diện cô, Thân Ngọc bên cạnh hắn. Mạn Chân không thích tôm, ăn vài con đã chán. Nghê Đông liên tục bóc tôm cho Thân Ngọc, cả nhóm trò chuyện rời rạc. Cô vô thức nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng của hắn, cho đến khi hắn đưa một con tôm bóc sẵn trước mặt cô.
“Thẩm Nham, anh chỉ lo ăn một mình!” Hắn trách.
“Cô ấy không thích tôm nên chắc no rồi,” Thẩm Nham khoe sự hiểu biết về cô, miệng bóng dầu, cười lớn. Bao năm, anh vẫn hiểu cô thế này.
“Ừ, tôi không thích tôm lắm.” Cô đỡ lời, nhưng vẫn lấy con tôm bóc sẵn mà cho vào miệng. Vì Nghê Đông bóc, dù không thích thì cô vẫn muốn ăn – bất cứ thứ gì hắn chuẩn bị cho cô, cô đều sẵn lòng.
Ánh mắt hắn lóe lên sự sắc lạnh, liếc Thẩm Nham rồi cười: “Không sao, ăn nhiều, lượng đổi chất.”
Hắn bóc thêm con nữa, đặt vào đĩa cô. Dưới bàn, ngón chân hắn cố ý hay vô tình lướt qua bắp chân cô. Cảm giác ngứa ran từ chân lan đến đùi, cô hít sâu, kẹp chặt chân, lặng lẽ ăn con tôm rồi đẩy ghế: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Hắn nhìn cô, trong khi Thẩm Nham và Thân Ngọc mải bàn về tôm, không để ý. Là chủ nhà, hắn tự nhiên tháo găng tay rồi vòng qua bàn, đến gần: “Có hai phòng, thích dùng cái nào?”
Chỉ cô thấy cô nhíu mày, lườm hắn. Câu nói mang hai nghĩa, thú vị lắm sao?
Hắn cười đắc ý, thấy cô giận cũng hấp dẫn, nhướn mày, dẫn cô vào trong. Trước phòng ngủ hắn là phòng vệ sinh lớn. Hắn mở vòi, rửa tay. Cô khẽ hỏi phòng khác ở đâu, muốn qua đó. Hắn lau tay, liếc cô qua gương rồi đóng sập cửa.
Hắn chống tay lên cửa, nhốt cô trong vòng tay, tiến sát, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, yết hầu trượt, không né tránh.