Cô ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp đối diện, cả hai cùng lắc đầu khó hiểu.
“Mạn Chân, cô vào công ty cũng hai năm rồi. Anh Nghê là bạn cô, chuyện này cô giấu kỹ thật. Vừa rồi bản scan thư xác nhận từ tổng công ty đã gửi đến mail tôi. Chi nhánh chúng ta thoát nạn rồi. Cô lập công lớn. Hai năm nay cô làm việc tốt, sau lễ tôi sẽ báo cáo với giám đốc Trần, đáng thăng chức thì thăng, đáng tăng lương thì tăng. À, hôm nay không có việc gì nữa, cô về sớm đi.” Quản lý đan tay, cười hiền từ.
Mạn Chân lần đầu thấy quản lý dịu dàng thế, cô mỉm cười gật đầu rồi bước ra.
Người đàn ông hơn bốn mươi này trở mặt đúng là nhanh hơn lật sách.
Chưa đến bốn giờ, Mạn Chân đã rời công ty. Từ khi đi làm, ngoài ngày nghỉ thì cô chưa từng tan sở sớm thế này trong ngày làm việc.
Anh Nghê, haha, nhớ đến cách quản lý gọi Nghê Đông, cô chỉ thấy buồn cười.
Cảm giác ngứa ran kỳ lạ ấy lần này từ đùi cô lan tỏa lên ngực.
Mạn Chân nhớ lúc xuống xe trưa nay, hắn nhét một tấm danh thiếp vào tay cô. Khi xe lăn bánh, qua cửa kính, hắn còn nở nụ cười tinh quái với cô.
Điều khiến cô bực không phải sự táo bạo của Nghê Đông mà là ở bên Thẩm Nham lâu vậy rồi nhưng anh chưa từng chia sẻ chút tài nguyên nào từ mình cho cô.
Cô mang danh bạn gái, ai cũng hỏi bao giờ cưới, quen miệng khen anh tốt, nghĩ cô trèo cao.
Nhưng cô biết rõ, Thẩm Nham thích cô vì sự “thanh cao” ấy, dù thật hay giả. Cô không phiền anh, không quản lý anh, không gọi liên hồi, không đòi hỏi báo cáo hành tung; cần thì đưa ra khoe mà chẳng phải trả giá gì nhiều.
Nghĩ đến đây, Mạn Chân bình tĩnh lạ thường.
Cô cầm điện thoại, nhập dãy số từ tấm danh thiếp vào.