Thẩm Nham rời đi lúc nào cô không rõ. Khi anh đẩy cửa bước vào lần nữa, Mạn Chân để ý đến người đàn ông đi cùng.
Khoảnh khắc ấy quá đỗi rõ ràng:
Như thể những viên đá lạnh trong ly thủy tinh trong suốt bị dội lên dòng cola mà nứt vỡ tanh tách.
Bọt khí trào lên.
“Mạn Chân, đây là Nghê Đông. Còn đây là bạn gái tôi, Mạn Chân.” Thẩm Nham vô tư giới thiệu hai người với nhau.
Nghê Đông cúi người, đưa tay ra. Đầu ngón tay hắn chạm vào tay cô, lạnh buốt vì vừa cầm chai rượu ướp đá.
“Chào cô.” Hơi rượu nồng nàn hòa lẫn với mùi nước hoa trên người Nghê Đông, không rõ là của hắn hay bạn gái hắn mà lan tỏa đến cô.
Mạn Chân gật đầu.
Nghê Đông trở lại bên bạn gái mình. Thẩm Nham một lát sau cũng qua đó, cả nhóm trò chuyện sôi nổi, tiếng cười bùng nổ từng chập.
Bạn gái Nghê Đông khoác tay hắn, ngả người cười nghiêng vào bờ vai rộng của hắn. Chiếc áo sơ mi lụa màu xanh lam của hắn bị cô ấy nắm đến nhăn nhúm.
Đúng là một cặp đôi hoàn hảo. Mạn Chân nghĩ vậy.
Hôm đó, dù đầu óc cô mông lung vì rượu, trong những hình ảnh hỗn loạn và mờ tối ấy, cô vẫn nhớ rõ ánh mắt Nghê Đông xuyên qua đám đông, dừng lại trên người cô không dưới năm lần.
Thậm chí có một khoảnh khắc, ngay khi bạn gái hắn cười ngã vào lòng hắn, hắn cũng khẽ nhướn mí mắt nhìn về phía Mạn Chân.
Với lần gặp gỡ ấy làm nền, sự thân quen sau này trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Nhưng nếu ngẫm kỹ thì mọi thứ lại chẳng chịu nổi sự soi xét.
Mạn Chân và Thẩm Nham đã bên nhau năm năm, ai cũng tin họ sẽ kết hôn.
Mạn Chân từng nghĩ như thế. Cho đến khi cô gặp Nghê Đông.
Khi Nghê Đông tìm đến, Mạn Chân vẫn đang vật lộn với một tài liệu khiến cô phát cáu. Tất cả các trang đều đủ nhưng lại thiếu đúng một tờ. Mà tờ đó lại chính là tờ quan trọng nhất.
Cô đã lục tung mọi bản lưu trữ điện tử lẫn giấy tờ, đồng nghiệp cũng giúp cô tìm nhưng chẳng ai thấy đâu cả.
Khả năng duy nhất là tờ giấy đó đã biến mất trước khi được scan lưu trữ nhưng chẳng ai để tâm. Dù sao công việc hàng ngày chất đống, ai rảnh mà quan tâm đến một tài liệu gần như chẳng bao giờ dùng lại chứ.
Cô đang đau đầu không biết phải làm sao.
Đồng nghiệp ở quầy lễ tân bước tới, bảo có người tìm cô.
Mạn Chân miễn cưỡng rời bàn làm việc rồi bước ra sảnh. Không ngờ, người đứng đó lại là Nghê Đông.
Mới chỉ ba ngày kể từ lần đầu họ gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật.
Mạn Chân mặc một chiếc váy lụa thêu trắng, tà váy dài vừa qua đùi. Thẻ nhân viên vì bước vội mà đung đưa trước ngực.
Nghê Đông chẳng hề có chút e dè của một người mới gặp lần hai.
“Thẩm Nham nhờ tôi mang một thứ đến cho cô. Đi ăn trước đã, vài người bạn đang đợi đấy.”
Tay hắn tự nhiên đút trong túi quần jeans, vạt áo sơ mi xanh thẫm gấp gọn ở cánh tay, xua tan ánh mắt tò mò của cô lễ tân.