Tần Thâm không nói lời gì, ôm lấy thân thể mềm nhũn của Từ Thiên Huệ, một tay đem qυầи ɭóŧ ướt đẫm kéo xuống đầu gối, đồng thời đem làn váy vén lên tận hông.
A a...... Từ bỏ...... Ân a a a...... Quá nhanh a...... Ân a a...... Từ Thiên Huệ một chân trụ trên mặt đất, thân hình giống như một con thuyền trôi dạp trên biển lớn cố gắng chống lại sóng to gió lớn, trên dưới không ngừng lay động, ngực sữa đầy đặn trước mặt bởi vì động tác kích liệt không ngừng run rẩy nảy lên nảy xuống.
Chậm một chút? A ~ không như vậy ȶᏂασ cô, làm sao có thể thỏa mãn ŧıểυ huyệt đói khát của cô? Tần Thâm cười lạnh, tốc độ ra vào không có dấu hiệu chậm lại thậm chí còn muốn nhanh hơn, mỗi lần đâm vào, đều chạm vào đỉnh hoa tâm.
A...... Không cần a...... Đừng đụng nơi đó a...... Từ Thiên Huệ một trận phấn khích, thân thể không ngừng run rẩy, kiều mị rêи ɾỉ.
A a a...... Không được...... Muốn ŧıểυ...... Trên dưới, hai nơi mẫn cảm nhất đều bị Tần Thâm trêu chọc, Từ Thiên Huệ rốt cuộc không nhịn được, toàn thân co rút, ngón chân cuộn tròn, bấu chặt lấy cánh tay Tần Thâm, ngón tay đâm vào tay hắn tạo nên những vệt máu.
A a a...... Mới vừa trải qua cao trào lại bị động tác này của Tần Thâm làm cho cao trào một lần nữa, cả cơ thể đều rơi vào trạng thái căng thẳng nɠɵạı trừ hoa huyệt không ngừng run rẩy.
Hắn đem mặt dán vào khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thiên Huệ, trầm thấp ma mị phun ra một câu. Chọc cho Từ Thiên Huệ tâm tình hoảng loạn, cô nhìn chính mình trong gương, ấp úng không nói nên lời: Không.....Anh mau đi ra....Bên trong....Hảo trướng ô ô.... .
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm mang theo một tia nức nở.
Hình ảnh dâm mĩ xấu hổ này lại làm Tần Thâm nổi lên phản ứng, nhưng mà hiện tại thời cơ không cho phép, hắn vẫn nhớ rõ chính mình đang còn ở dạ tiệc nhà người khác.
Vội vàng đem Từ Thiên Huệ sửa sang lại toàn bộ, Tần Thâm ôm lấy Từ Thiên Huệ cả người vô lực ra khỏi phòng vệ sinh.