Hiên Viên Cảnh Hoằng vươn hai ngón tay ra, vói vào bên trong ŧıểυ huyệt, dùng hai ngón tay kéo hỗn hợp tinh mật dịch ra, cho đến khi bên trong hoa huyệt tràn ngập một cỗ mật dịch trong suốt mới, hắn mới rút hai ngón tay ướt đẫm ra, bắt đầu đùa bỡn hao hạch huyết sung cùng hoa môi phấn nộn.
“Ướt cũng thật mau, nhiều thủy như vậy” Hiên Viên Cảnh Hoằng nhìm chằm chằm vào nơi chân tâm của Lan Cơ cùng với một mảnh hỗn độn ở dưới thân nàng, chóp mũi hít ngửi hương vị hoan ái ái muội cùng ngọt ngấy của dâm dịch.
“Ách a…… Vương gia…… Ân a…… Mau tiến vào…… Ô a……” Hoa huyệt hư không muốn lấp đầy, làm sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích, tra tấn của Hiên Viên Cảnh Hoằng, Lan Cơ nâng cao cổ, vặn vẹo thân thể mềm mại, rêи ɾỉ cầu hoan.
Nghe thấy lời nói đầy tính chân thật, đáng tin của Hiên Viên Cảnh Hoằng, Lan Cơ càng ngày càng kiều suyễn, ánh mắt mê mang, rêи ɾỉ nói: “Vương gia……Lan Cơ không biết a…..”.
“Không biết? Lấy hai tay đùa bỡn hai vυ", sưng trướng như vậy, nàng thực sự không muốn xoa xoa sao?” Hiên Viên Cảnh Hoằng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, khi nhìn thấy Lan Cơ dựa theo lời hắn nói mà làm, càng thêm hưng phấn hơn.
Lan Cơ dùng chính hai bàn tay nhỏ của mình vuốt ve xoa nắn hai gò bồng đào đầy đặn, cảm thụ ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Cảnh Hoằng, cả người nàng giống như bị dục hỏa thiêu đốt, hoa huyệt lầy lội không ngừng chảy ra dâm dịch.
Lan Cơ dùng hai tay nâng hai gò bồng đào lên, ŧıểυ anh đào hồng hồng diễm diễm lập tức thẳng đứng, nàng chần chờ một chút, cúi đầu xuống, đem một bên ŧıểυ anh đào ngậm vào trong miệng, một loại cảm giác khó tả lập tức thổi quét toàn thân, thẳng đến khi hai ŧıểυ anh đào đều được chiếu cố, mới kiều suyễn phun ra.
“A a…… Vương gia…… Ân ân a a…… Thực thoải mái…… Ân a…… Lan Cơ tự cắm chính mình thực thoải mái a…… A a a…… Bên trong hảo khẩn hảo ướt……” Lan Cơ thuận theo ý hắn mà mở hai chân ra, ba ngón tay trắng nõn không ngừng thọc vào rút ra, ra ra vào vào bên trong hoa huyệt phấn nộn, một cỗ mật dịch trong suốt từ bên trong hoa huyệt trào ra, tưới ướt đẫm cả bàn tay của nàng.
Nàng không hề cố kỵ, kêu rên kiều suyễn, thẳng đến khi đem Hiên Viên Cảnh Hoằng dục hỏa đốt người. Hắn hận không thể cấp án tử hình cho nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vưu vật, trời sinh câu dẫn nam nhâm, tự đùa bỡn chính mình mà cũng có thể chảy ra nhiều thủy như vậy”.
Thế nhưng Hiên Viên Cảnh Hoằng lại không cho nàng hưởng thụ dư vị cao trào, sau khi cắm vào, lập tức thô bạo, hung hăng mãnh liệt thọc vào rút ra: “ȶᏂασ chết nàng, ŧıểυ da^ʍ đãиɠ. Muốn bị nam nhân ȶᏂασ nàng như vậy phải không? Bổn vương lập tức ȶᏂασ chết nàng”.
“A…..Vương gia….Ân a a……Mau mau ȶᏂασ chết Lan Cơ a……Úc…..Ân ân a a…..” Cả người Lan Cơ không ngừng lay động theo động tác của Hiên Viên Cảnh Hoằng, khung giường không ngừng rung lắc phát ra những âm thanh kẽo kẹt, nàng nói chuyện có chút lộn xộn, chẳng sợ hoa huyệt bị Hiên Viên Cảnh Hoằng làm hư, nàng chỉ một lòng một dạ muốn ép khô hắn, muốn bị hắn ȶᏂασ chết.
“Hừ, quả nhiên là ŧıểυ tao hóa, nghe thấy bị nam nhân khác chơi, ŧıểυ huyệt liền lập tức trở nên gắt gao giảo hoạt” Hiên Viên Cảnh Hoằng cắn răng, hung hăng cắm vào ŧıểυ huyệt chật hẹp, hắn tự nhiên rất rõ ràng phản ứng sinh lý của Lan Cơ, lại tưởng tượng đến cảnh nàng nằm đưới thân người nam nhân khác cầu hoan, trong ngực liền xuất hiện một cỗ lửa giận, hắn chỉ có thể bá đa͙σ chiếm hữu nàng, cứ như thế từ lúc bắt đầu đến bây giờ cũng đã ba năm.