Sáng hôm sau. Mọi người vẫn hoạt động như bình thường. Người đi làm thì đi làm, đi học thì đi học. Nhưng mà tâm trạng của mỗi người lại khác biệt và dường như đều mong cho ngày mau qua ngày
Và trong sự hồi hộp cua mọi người. Ngày đã qua và đêm tối đã đến đánh dấu cho việc kết thúc một ngày làm việc/.Nhưng theo trời càng tối thì tâm trạng của mọi người càng thấp thỏm như đang chờ cái gì đó xảy ra. Và giờ đóng của đã đến. 2 vị phụ bếp cũng đã ra về nhưng mà các cô nàng không định dọn quán mà dường như đang chờ cái gì đó xảy ra.
Và khi thấy 1 vài thân ảnh hiện ra nơi cửa vào. Rias hít 1 hơi thật sâu rồi đi vào trong nhà. Còn Cầm thì cũng từ bếp đi ra với những món ăn trên tay.
Mùi hơm lại bao phủ cả căn tiệm nhỏ thậm chí nó còn nhẹ bốc ra bên ngoài..
Cac vị khách đã an vị. Mọi người cũng đều đã an vị giờ chỉn còn lại nhân vật chính mà thôi.
Và nhân vật chính bước vào và mặt cô khẽ biến sắc khi nhìn cái thân ảnh đang ngồi ở bàn và khẽ nhìn sang cô mỉm cười. Koneko đang định chạy đi nhưng lại có người giữ tay em lại:
- Em còn định chạy trốn đến bao giờ. Không bằng đối mặt đi có tphair hơn khồng.
Cả người cô bé run run như đang khác. Cô dùng ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Rias mà nói:
- Hội trưởng…em.. em..
Rồi cô cúi đầu không nói nữa nhưng bằng đoa cũng đủ để mọi người giểu con bé muốn gì.
Người Rias cũng run lên. Nếu có thể cô cũng không muốn làm như vậy nhưng mà đã làm đến nước này thì không có lý do gì mà từ bỏ cả. Cô tự nhủ mìnhphải cố gắng lên vì tương lại của cô bé đáng thương này.
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Rias. Trên mặt của Koneko hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng cô không dám trái lời Riaas mà lầm lũi tiến về bàn ăn.