Giờ Cầm cũng đã nắm bắt được 1 chút tiến bộ của các cô nàng. Giờ chỉ còn 1 người đó chính là Issei. Thật ra là anh chàng cũng định tự mình huấn luyện anh chàng nhưng mà không ngờ Kagura lại ngỏ ý muốn huấn luyện nên Cầm cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng mà mấy ngày nay, hắn chỉ gặp anh chàng vào bữa tối với Kagura. Mà lần nào về cũng bập dập đến không thể bầm dập hơn. Mà anh chàng cũng chỉ ăn nhanh rồi lại tìm đến Aisia chữa thương rồi đi thẳng về nhà mà ngủ. anh chàng cũng không có ở đây vì có nhà nên Cầm cũng không có cơ hội để hỏi anh chàng. Hơn nữa hình như là đến lớp anh chàng cũng toàn ngủ thì phải.Thật không biết là ạnh chàng đã trải qua việc gì nữa.
Nhưng mà hom nay trông anh chàng hơi lạ. Khi về vẫn đầy bùn đất và vết thương nhưng mà còn mắt lại rất sáng. Dường như là vừa tìm được cái gì đó hay ho vậy.
Hơn nữa tinh thần anh chàng còn khá tốt nữa.Xem ra tu luyện hôm nay có đột phá a.
Cầm cũng hơi hiếu kỳ nhưng mà cũng không tiện hỏi trực tiếp mà chỉ hỏi ké Kagura:
- Uy, cô mà gì đó khiến cô thằng bé lên cơn động kinh mà thay đổi tính cách mà.
Kagura không nói mà chỉ nhìn Cầm thật sâu:
- HẮn là 1 tên biến thái.Cực kỳ biến thái.
Cầm nghe vậy thì kinh ngạc không thôi. Rốt cục ŧıểυ tử này đã làm gì mà bị hô la biến thái như vậy nhỉ.
Nhưng mà nếu cả 2 người đều không muốn nói thì Cầm cũng không muốn hỏi nữa a. Hắn cũng không phải là loại thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác mà.
Nhưng Cầm không khỏi không có nghĩa là mọi người không hỏi hay là không để ý.
Nhưng mà vô luận là Rias hay là Asia, Akeno hỏi thì Issei vẫn thần thần bí bí không chịu trả lời mà chỉ nói rằng đang tập luyện.Thật là thần bí mà.
Nhưng mọi thần bí đã được giải đáp khi mafKoneko đi vào.Côi tiến đế gần người Issei mặt chợt biến sắc. Cioo run run nhìn vào Issei mà hỏi:
- Hôm nay có phải người gặp 1 người con gái vũ mị mà có tai và đuôi mèo đúng không.
Iseei vẫn không trả lời nhưng người khẽ rung và con ngươi đảo lien tục đã tố cáo tất cả. Những lời mà Koneko nói là chính xác.
Trong khi mấy người như Cầm, Saya vẫn không hiểu chuyện gì thì mặt của Rias cùng với Akeno khẽ biến sắc. Bọn họ biết tình trạng của Koneko nên tất nhiên biết người mà cô đang nói đến là ai. Nhưng càng như vậy thì càng không thể tin được.
Tại sao cô ấy lại có mặt ở đây và tại sao Iseei lại tiếp xúc với cô ấy cơ chứ.
Koneko không nói gì mà tiếp tục ra đằng sau đánh thép. Những cú đánh chứa đầy uất hận vang cả vào trong quán khiến không khí như càng trầm mặc hơn.
Issei đến đây còn không cảm thấy không khí quái lạ thì hắn không còn là con người nữa.
Anh chang dè dặt quay sang hỏi rias:
- Hội trưởng.Rốt cục là có chuyện gì vậy.
Rias vẫn không trả lời ngay mà nhìn sang xung quanh. Mọi người dù là thể hiện ra trên mặt hay là ẩn dấu nhưng vẫn đang đợi câu trả lời của cô.
Thấy thế.Rias khẽ thở dài và nói:
- Được rồi. Nếu mọi người đã muốn biết thì ta sẽ nói. Nhưng mong các người không nói ra ngoài hay là nhắc đến chuyện này trước măt của Koneko. Ta sợ con bé sẽ tổn thương thêm nữa.
Không ai nói gì nhưng đều lặng lẽ gật đầu mà chờ câu chuyện của Rias.
Rias khẽ nhìn sang Ajkeno rồi thở dài nói:
- Thật ra từ những miêu tả của Koneko và thái độ của em ấy thì ta xác nhận được 1 điều đó là người đó chính là chị của cô bé, Toujou Kuroka.
Cậu này lập tức khiến mọi người ngạc nhiên. Vốn dĩ bọn họ nghĩ có thể là kẻ thù hay là những người tương tự nhưng không ai nghĩ lại là chị em. Hơn nữa từ phản ứng của 2 người xem ra chị em quan hệ không có quá thân thiện a.
Cậu chuyện dần dần phát triển theo hướng bi kịch rồi a.
Rias cũng không để mọi người chờ đợi lâu mà từ tử kể về quá khứ của Koneko. Từ cái tên thật của cô Shirone đến vì sao đổi tên, vì sao gia nhập gia tộc của cô. Và ước muốn của cô nàng…
Không khí trong phòng im lặng đến lạ lùng chỉ còn có những lời kể chan chứa nhiều cảm xúc của Rias.
Và khi mà cô kết thúc, vài giọt nước mắt đã rơi. Bọn họ khóc vì quá khứ bi thảm của cô gái bé nhỏ. Khóc vì 1 cái thân thể nhỏ nhoi như vậy phải chịu áp lực lớn đến không tưởng. Thảo nào cô nàng vẫn luôn lạnh nhạt cùng tỏ ra khó hiểu. Xem ra đây chính là cách để cô tự vệ trước mọi người a.
Rias thấy thế khẽ thở dài mà nói:
- Con bé không muốn vận dụng sức mạnh của mình mà vận dụng sức mạnh cơ thể.Cô bé vẫn cố gắng rất nhiều để sau này có thể đánh bại được chị gái mình. Nhưng mà có thể sao. Chí ít bây giờ không thể. Và cô bé vẫn không nên tiếp xúc với chị của mình bây giờ,. Nên ta mong mọi người không đề cập đến vấn đề này nữa. Vì cô bé.
Không ai trả lời nhưng từ thần sắc xem ra bọn họ cũng đồng ý với những gì mà Rias nói. Để cho tâm hồn của cô bé có thẻ bình tâm mà sống.
Nhưng mà có 1 người không nghĩ vậy. Chỉ thấy Cầm đứng lên lạnh lùng nói:
- Ta phản đối. Chúng ta không nên chiều con bé như vậy/
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Cầm. Trong đó chứa sự khó hiểu, sự ghét bỏ nhưng mà Cầm không nhìn. Anh vẫn từ tốn nói:
- Cô bé có phản ứng như vậy chính là do các ngươi đó. Các ngươi còn định bắt cô bé chịu đựng đến khi nào. Các ngươi ngăn cách cô bé với chị mình vì sợ tâm lý con bé không chịu được nhưng đã từng nghĩ đến những điều con bé phải chịu khi mà không gặp chị không. Nỗi lo về những lời nói của người khác. Nỗi dằn vặt vì những việc cực kỳ kinh khủng àm chị mình làm ra. Con bé phải chịu tất.cơn đau đó nó không chợt ập đến mà đến dần dần, ăn mòn cô bé. Đau ngắn còn hơn đau dài. Thà rằng cho con bé nó tiếp xúc với chị mình đi còn hơn để cho con bé nó chìm vào nỗi dằn vặt không bao giờ thôi.
- Hơn nữa. đằng nào con bé cũng phải đối mạt với chị mình thì cớ sao không để nó diễn ra ngay mà cứ chần chừ, Càng chần chừ thì con bé càng đau khổ hơn.
- Mà mấy người nghĩ với tâm lý như vậy con bé có thể tăng trưởng sức mạnh đến độ đánh thắng được chị mình không. Đáp án không cần ta nói nữa nhỉ.
- Ta chỉ nêu lên ý kiến của mình thôi. Quyết định vẫn là của nàng, Rias ạ. Để con bé chịu dằn vặt như vậy thêm 1 thời gian nữa hay là giải quyết triệt để luôn.Nàng cứ nghĩ đi. Nếu quyết định thì đi gặp ta. Ta về phòng trước.
Và Cầm bỏ đi không nói thêm 1 tiếng nào nhưng mà những gì anh nói vẫn in sâu vào lòng mọi người.
Nhưng điều Cầm nói có thể đúng nhưng mà không ai chắc con bé ra sao khi mà biết sự thật. Thành tự kỷ? Điên cuồng mà đi tự tử?
Không ai dám đoán nữa. bởi có đoán cũng vô dụng mà thôi. Giờ mọi ánh mất đều tập trung vào Rias.
Để con bé nó như vậy hay là giúp con bé đi lên đều bằng 1 quyết định của Rias.
Lần đầu tiên Rias cảm thấy áp lực như vậy.Nhưng mà nàng cũng phân vân vô cùng.
Che chở hay bắt con bé đối mặt. rốt cục cách nào là tốt nhất đây.
Không gian vẫn chìm vào im lặng.
Cuối cùng, sau 10 phút. Chợt Rias thở dài 1 hơi và tiến vào trong nhà.