Công Chúa Hư Hỏng

Chương 12: Lời Thú Tội Và Nụ Hôn Đầu

Trước Sau

break

Tạ Huyên nhìn sâu vào mắt nàng, ánh nhìn chất chứa muôn vàn cảm xúc. Hắn tự giễu cười: "Là ta tự mình đa tình, tưởng rằng chúng ta từng tốt đẹp." Nói đoạn, hắn xoay người bước đi.

 

Tiêu Giảo Giảo nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn, mơ hồ nhận ra thái độ của Tạ Huyên đối với nàng có gì đó khác biệt, chỉ là nàng chưa kịp suy xét kỹ càng.

 

Nàng chỉ ý thức được, nàng cần phải nói rõ một số chuyện trước mặt Tạ Huyên. Nàng nghiêm túc nói: "Tạ Huyên, ta có thể thề, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chàng. Trước khi thành thân không có, sau khi thành thân cũng sẽ không."

 

Tạ Huyên quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng. Nghe được lời thề thốt chân thành của Tiêu Giảo Giảo, trong lòng hắn dâng lên niềm vui sướиɠ. Thế nhưng sự thẳng thắn của nàng lại khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật ti tiện.

 

Tiêu Giảo Giảo thích mỹ sắc, thích những công tử dung mạo tuấn tú, tính tình ôn hòa, chuyện này đã lan truyền từ khi nàng còn là thiếu nữ. Ai mà nghĩ nàng là nữ tử có giới hạn chứ?

 

Có đôi khi nàng chủ động câu dẫn hắn, lời lẽ lại táo bạo. Bản thân hắn cũng từng nghĩ, có phải nàng đã bị người khác dạy dỗ trong âm thầm hay không.

 

Vậy mà nàng lại nói không có.

 

Tạ Huyên theo bản năng nguyện ý tin tưởng nàng. Ngày thường Tiêu Giảo Giảo tuy hay đùa giỡn với hắn, nhưng nàng sẽ không lừa gạt hắn về những chuyện có liên quan đến nguyên tắc. Dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn, kỳ thực nội tâm nàng rất cứng cỏi, kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng cúi đầu trước bất kỳ ai.

 

Lời thề này của nàng xem như là đang giải thích cho câu hỏi vừa rồi của hắn. Nếu hắn còn so đo với nàng, thì thật sự là hẹp hòi không ra dáng nam tử. Nhớ đến dáng vẻ nàng cố gắng kìm nén nước mắt vừa rồi, hắn cũng không nỡ lòng nào tiếp tục lạnh nhạt với nàng.

 

"Là ta không tốt, là ta lấy bụng ŧıểυ nhân đo lòng quân tử. Là ta suy nghĩ bẩn thỉu." Hắn bước đến, lấy một chiếc áo choàng khoác lên vai nàng, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhận lỗi, tất cả những lời mắng chửi của nàng hắn đều nhận hết.

 

Tiêu Giảo Giảo giãy dụa, không tha thứ nói: "Đừng đụng vào ta, ta dơ."

 

Tạ Huyên biết nàng vẫn còn đang giận, hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ta biết lỗi rồi, công chúa muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được. Tha thứ cho ta, đừng giận ta nữa."

 

Tiêu Giảo Giảo khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn. Nhưng thân thể nàng không còn giãy dụa khỏi sự động chạm của hắn nữa.

 

Tạ Huyên được đằng chân lân đằng đùi, khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nàng, dịu dàng hỏi: "Có ai từng hôn nơi này chưa?"

 

Tiêu Giảo Giảo vốn định nói gì đó chọc tức hắn, nhưng khi nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Tạ Huyên, nàng lại không nói gì. Nàng lắc đầu.

 

"Vậy thì cho ta, được không?" Tạ Huyên cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi tách hàm răng nàng ra, thăm dò vào bên trong.

 

Hơi thở của hắn bao phủ lấy nàng, mang theo hương thơm thoang thoảng. Tiêu Giảo Giảo mở to mắt, nhìn thấy hàng lông mày rậm rạp của Tạ Huyên, hắn nhắm mắt, hàng mi dài khẽ chạm vào gò má nàng.

 

Đây là lần đầu tiên Tạ Huyên hôn nàng. Nói ra thật xấu hổ, bọn họ tuy đã ân ái nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên môi lưỡi dây dưa.

 

Nam nữ giao hợp là du͙© vọиɠ nguyên thủy, nụ hôn là sự kết hợp giữa du͙© vọиɠ và tình cảm.

 

Cũng giống như những vị khách tìm vui ở thanh lâu, bọn họ có thể phóng túng du͙© vọиɠ trên cơ thể kỹ nữ, nhưng tuyệt đối sẽ không trao cho kỹ nữ một nụ hôn dịu dàng, sâu lắng. Cho dù có hôn, thì cũng chỉ là vui đùa nhất thời, trong lòng không hề lưu luyến.

 

Vậy nụ hôn đầy cảm xúc của Tạ Huyên dành cho nàng lúc này, có phải là đã động lòng với nàng rồi hay không? Tiêu Giảo Giảo thầm nghĩ.

 

Nhận ra sự thiếu tập trung của nàng, Tạ Huyên liền mυ"ŧ lấy lưỡi nàng, mυ"ŧ mát sâu hơn, truyền thêm nhiều mật dịch vào miệng nàng.

 

Tiêu Giảo Giảo bị hắn mυ"ŧ mát đến toàn thân mềm nhũn, vô thức nuốt dòng mật ngọt của hắn xuống.

 

Hai người ngã xuống giường, Tạ Huyên nâng mặt Tiêu Giảo Giảo lên, hôn nàng say đắm hơn, như muốn hái hết mật ngọt trên môi nàng.

 

Tiêu Giảo Giảo vòng tay ôm cổ hắn, đáp lại sự nhiệt tình của hắn.

 

Hơi thở quyện vào nhau, loại cảm giác này còn thân mật hơn cả ân ái.

 

Rất lâu sau, hai người mới tách ra. Môi Tiêu Giảo Giảo sưng đỏ, thở hổn hển. Nàng tựa vào lòng Tạ Huyên, nhỏ giọng hỏi: "Chàng... trước đây chàng từng hôn ai khác chưa?"

 

Tạ Huyên cúi đầu: "Chưa từng."

 

Tiêu Giảo Giảo lén lút cười, lại hỏi: "Vậy đêm tân hôn, chàng cũng là lần đầu tiên?"

 

Tạ Huyên ngắn gọn, hàm súc đáp: "Ừ."

 

Tiêu Giảo Giảo kiêu ngạo nói: "Chẳng trách vụng về như vậy, chỉ biết làm ta đau."

 

Tạ Huyên cười: "Sau đó chẳng phải đã học được cách làm nàng vui vẻ rồi sao?"

 

Tiêu Giảo Giảo khẽ hừ một tiếng: "Học từ đâu?"

 

Tạ Huyên khó có được vẻ ngượng ngùng, nói úp úp mở mở: "Đọc sách, thỉnh giáo bằng hữu."

 

Lời này của hắn là thật. Đêm tân hôn nhìn thấy vị công chúa xinh đẹp, ngây thơ nằm ngoan ngoãn dưới thân, nếu nói trong lòng không hề gợn sóng thì không có khả năng.

 

Thế nhưng hắn từng nghe qua những câu chuyện phong lưu của nàng, nào là với Trạng nguyên lang, với Thám hoa lang, với thư sinh đi thi, với họa sĩ trong cung, mà nghe nhiều nhất vẫn là chuyện với tên thái giám kia.

 

Tuy nói phong khí thời nay cởi mở, nam nữ không có nhiều kiêng kỵ, chuyện yêu đương rất tự do. Nhà chồng cũng không yêu cầu nữ tử phải giữ gìn trinh tiết, thậm chí sau khi thành thân, phụ nhân ra ngoài dan díu cũng không phải là ít.

 

Như chuyện quý phi triều trước tư thông với thái y, truyền đến tai hoàng đế và dân gian, mọi người không những không kinh ngạc, ngược lại còn cười trừ cho qua.

 

Nhưng Tạ gia dù sao cũng là nhà đứng đầu thế gia, Tạ Huyên lại là đích tử được Tạ gia bồi dưỡng kỹ lưỡng, cao quý hơn người.

 

Trước khi thành thân, Hoàng hậu sợ Tạ Huyên canh cánh trong lòng, cũng từng bóng gió với Tạ gia, công chúa tuy ham chơi nhưng là nữ tử có chừng mực. Nàng vẫn là thân trong sạch.

 

Nhưng Tạ Huyên không tin. Đêm đó, hắn thấy Tiêu Giảo Giảo e thẹn trên giường, chỉ coi nàng đang giả vờ ngây thơ. Hắn không muốn dây dưa với nàng, trực tiếp vào thẳng vấn đề, muốn xé rách lớp mặt nạ giả dối của nàng.

 

Hắn không ngờ vị công chúa này lại thật sự trong sạch. Hắn phá vỡ màng trinh của nàng, tiến vào nơi chưa từng có ai đặt chân đến.

 

Máu xử nữ của nàng theo dươиɠ ѵậŧ của hắn chảy xuống.

 

Hắn không chịu nổi sự chặt chẽ của nàng, rất nhanh đã bắn tinh. Vị công chúa nhỏ nhắn đau cũng không kêu thành tiếng, chỉ cắn chặt môi, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, thấm ướt cả gối.

 

Hắn có chút áy náy và hối hận, thì ra những lời đồn đại kia đều không thể tin. Vị công chúa nhỏ này cũng thật lợi hại, lượn lờ trong ngàn hoa, thế mà lại không dính một chiếc lá nào.

 

Tuy hành động thô lỗ, nhưng dù sao hắn cũng đã lấy đi cái ngàn vàng của nàng, hắn là phu quân đầu tiên của nàng.

 

Hắn chưa từng dỗ dành nữ tử nào. Trước kia, những ŧıểυ thư khuê các theo đuổi hắn, hắn rất ít khi để ý đến. Hắn không hạ mình xuống dỗ dành vị công chúa này, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi, gọi ŧıểυ danh của nàng, "Giảo Giảo."

 

Đây là cách gọi thân mật, chỉ có người thân thiết mới được gọi như vậy.

 

Nhìn nàng khóc, trong lòng hắn cũng dâng lên cảm giác thất bại. Hắn càng hi vọng nàng là khóc vì sung sướиɠ, chứ không phải là khóc như bị hành hạ, khóc đến ướt đẫm cả gối.

 

Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ra, vị công chúa này chỉ có thể khiến nàng đau, nàng thật sự không ngoan ngoãn chút nào. Đã gả cho hắn rồi, vậy mà còn dám tự ý chạy ra ngoài, cùng biểu ca ăn uống, chuốc rượu, còn bị hắn và bằng hữu bắt gặp.

 

Hắn bị nàng làm mất mặt.

 

Tức giận muốn chết, nhưng hắn lại phải giữ lễ nghĩa, không thể phát tác. Trên giường trừng phạt nàng, vậy mà nàng còn gọi sai tên hắn, thân thể phóng đãng, sung sướиɠ đến không chịu được.

 

Nàng là nữ tử không có quy củ nhất mà hắn từng gặp. Thế nhưng nguyên tắc hành xử của nàng lại có quy củ hơn bất kỳ ai.

 

Sự trong sạch của nàng là thật sự trong sạch. Nàng nói ăn uống, thì thật sự chỉ là ăn uống. Thái giám của nàng, thì thật sự chỉ là thái giám.

 

Tất cả đều chỉ là nghĩa đen. Nàng không giống bất kỳ ŧıểυ thư khuê các nào giả vờ đoan trang hiền thục mà hắn từng gặp.

 

Tâm hồn nàng thuần khiết, hành động tùy tâm, sống rất tỉnh táo và thẳng thắn.

 

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc