"Công chúa đã từng dùng ngọc thế chưa?" Tạ Huyên bất chợt hỏi.
Tiêu Giảo Giảo vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị kɧoáı ©ảʍ, ngơ ngác nhìn hắn. Chẳng phải đó là thứ đồ chơi mà đám thái giám cung nữ trong cung dùng khi "đối thực" hay sao? Sao nàng lại phải dùng chứ.
Tạ Huyên bước đến góc giường, mở ra một chiếc hộp gấm, chậm rãi lấy vật bên trong ra.
Đó là một dươиɠ ѵậŧ được làm từ bạch ngọc, to lớn, thô dài, phần đầu hơi cong lên.
Tiêu Giảo Giảo theo bản năng rụt người về phía sau, có chút sợ hãi. Hắn muốn làm gì?
Tạ Huyên cầm lấy ngọc thế bằng bàn tay thon dài của mình, đưa đến trước vùng tam giác của nàng, dịu dàng hỏi: "Công chúa, hay là để thần dùng thứ này vào trong người nàng, được không?”
"Không được!" Tiêu Giảo Giảo cau mày, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Hắn sao cứ luôn thích nghĩ ra đủ trò để trêu chọc nàng thế?
Thực ra Tạ Huyên chỉ hỏi để dò xét phản ứng của nàng, hắn đâu có ý định hỏi ý kiến nàng thật. Hắn đưa tay chạm vào khe hoa của nàng, cảm nhận được dòng suối ấm nóng đang tuôn trào, khẽ cười: "Công chúa thật da^ʍ đãиɠ, ướt như vậy rồi, có thể ăn được rồi đấy."
"Biến thái!" Tiêu Giảo Giảo thầm mắng trong lòng. Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Tạ Huyên, nàng biết mình không thể trốn thoát. Hắn đâu phải đang bàn bạc với nàng, hắn đã quyết tâm làm rồi.
Nàng chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt như nước, nũng nịu nói: "Lang quân, chàng nhẹ một chút, thiếp sợ đau."
Tạ Huyên cưng chiều cười khẽ. Nàng lại giở trò giả vờ đáng thương, dáng vẻ này của nàng thật sự rất biết cách lấy lòng nam nhân.
Ngọc thế tách hai cánh hoa môi, hắn chậm rãi đẩy vào bên trong, động tác tuy chậm nhưng không hề thương hoa tiếc ngọc. Cả dươиɠ ѵậŧ bằng ngọc đều bị nhét vào trong ŧıểυ huyệt nhỏ hẹp, chạm đến tận cùng.
Hai cánh môi âʍ ɦộ đỏ tươi mấp máy ngậm lấy ngọc thế, như đang lấy lòng, co rút nhè nhẹ. Vừa câu dẫn vừa đáng thương, giống hệt chủ nhân của nó.
Cơ thể Tiêu Giảo Giảo ấm nóng, trơn mượt, còn bạch ngọc thì lạnh lẽo, khiến thịt huyệt co rút. Cảm giác bị lấp đầy, bị căng trướng khiến nàng khó chịu, khẽ rêи ɾỉ.
"Lại giở chứng." Tạ Huyên vỗ nhẹ một cái vào âʍ ɦộ trắng nõn của nàng.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt co rút, vô tình đẩy ngọc thế ra ngoài một chút.
"Còn dám giở trò." Tạ Huyên lại đẩy ngọc thế vào sâu hơn nữa. Hắn di chuyển ngọc thế, lúc sâu lúc nông, hai cánh hoa môi mềm mại như cánh hoa liên tục đóng mở, ôm chặt lấy ngọc thế.
Cơ thể Tiêu Giảo Giảo lắc lư theo từng động tác của hắn, đầu ngẩng cao, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng hé mở, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Lần đầu tiên bị hắn chiếm đoạt, nàng chỉ biết khóc lóc thảm thiết, vậy mà giờ đây lại biết hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mà hắn mang đến.
Khóe mắt, đuôi lông mày của nàng đã toát lên vài phần phong tình của nữ nhân. Nhưng đôi mắt nàng vẫn tròn xoe, mũi miệng nhỏ nhắn, vẫn mang nét ngây thơ, trong sáng.
Sự quyến rũ pha lẫn nét ngây thơ, mơ màng xen lẫn du͙© vọиɠ, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng, ẩn chứa sức quyến rũ chết người.
Tạ Huyên ghé sát tai nàng, dùng giọng nói mê hoặc hỏi: "Công chúa, hắn ta đã từng làm thế này với nàng chưa?"
Ai? Hắn đang nói đến ai? Tiêu Giảo Giảo mở mắt, trong đáy mắt vẫn còn vương chút hơi nước mờ ảo. Bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Tạ Huyên, nàng bừng tỉnh khỏi cơn mê luyến.
Hắn đang nói đến Ngôn Khanh, Tiêu Giảo Giảo lập tức hiểu ra. Nàng tức giận, nổi đóa: "Tạ Huyên! Ý ngươi là sao?"
"Chính là ý trên mặt chữ." Tạ Huyên cười nhạt.
Tiêu Giảo Giảo trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Có thì đã sao, không có thì đã sao?"
Nàng tức giận run người vì sự dò hỏi của Tạ Huyên, hận không thể khiến hắn tức chết, nàng thách thức: "Thế nào, ngươi còn muốn đánh chết đôi gian phu dâm phụ chúng ta sao?"
"Không sao cả, ta có thói sạch sẽ, ghét bẩn." Tạ Huyên thản nhiên xuống giường. Hắn đã mất hứng, rút ngọc thế ra khỏi người nàng, ném xuống đất.
Bạch ngọc rời khỏi, kéo theo cả thịt non bên trong, sau đó lại co rúm lại. Dịch trong suốt chảy ra từ hoa huyệt, chảy xuống dọc theo bắp đùi.
Nước mắt Tiêu Giảo Giảo bất giác trào ra. Tự trọng của nàng không cho phép nàng khóc trước mặt Tạ Huyên. Nàng ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Hôm nay hắn cố ý gài bẫy nàng, cố ý dụ dỗ nàng, lòng vòng một hồi lại giả vờ lấy ngọc thế ra để thử nàng, khiến nàng ghê tởm. Muốn cắm liền cắm, muốn rút liền rút, muốn trở mặt liền trở mặt, hắn rốt cuộc coi nàng là thứ gì?
Tiêu Giảo Giảo tức đến mức đau nhói ở ngực. Nước mắt xoay tròn trong hốc mắt, nàng cố kìm nén, môi dưới bị cắn đến bật máu.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Tạ Huyên! Ngươi đừng có lấy bụng ŧıểυ nhân đo lòng quân tử. Bản thân ngươi tâm tư nhơ bẩn lại đi nghĩ người khác cũng nhơ bẩn như ngươi!"
Tạ Huyên nghe ra được giọng nói nghen ngào của nàng. Nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ, môi bị cắn đến bật máu nhưng vẫn cố chấp không muốn khóc trước mặt hắn, hắn không phải là không động lòng.
Chỉ là trong lòng hắn như có mũi kim đâm. Đêm đó, Tiêu Giảo Giảo bị ức hiếp ở Phù Phong viện liền chạy thẳng về phủ công chúa, bao lâu nay không quay lại, cũng không gặp hắn.
Ai mà không biết bên cạnh nàng có một ŧıểυ thái giám trẻ tuổi, ôn nhu. Hắn cũng đã từng nghĩ, trong những ngày nàng không ở Tạ phủ, vẻ đẹp của nàng có khi nào đã từng nở rộ dưới thân thể người khác hay không.
Tên thái giám không có gốc kia, có khi nào đã dùng tay, dùng ngọc thế khiến nàng lên đỉnh nhiều lần hay không.
Thậm chí, trước khi thành thân, có khi nào hai người họ đã lén lút qua lại, cơ thể nàng đã từng bị người khác chơi đùa hay không.
Trong lòng Tạ Huyên không thể bình tĩnh đối mặt với Tiêu Giảo Giảo. Hắn cũng từng nghĩ, hắn sẽ không để tâm đến một ŧıểυ thái giám bên cạnh nàng. Nhưng con người luôn tham lam, hắn muốn ngày càng nhiều, hắn không thể chấp nhận bên cạnh nàng có bất kỳ người đàn ông nào khác.
"Nàng hãy đuổi Ngôn Khanh đi đi, đến bất cứ đâu cũng được, chỉ cần không ở bên cạnh nàng nữa." Tạ Huyên lạnh lùng nói.
Tiêu Giảo Giảo cười nhạt: "Ngươi nghĩ ta giống ngươi sao? Ngươi có thể đuổi Yên Chi đi, ta liền phải đuổi Ngôn Khanh đi. Yên Chi vì ngươi mà khiêu khích ta, chẳng lẽ ngươi không biết là ai đúng ai sai? Ngôn Khanh đã làm sai chuyện gì? Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta đuổi huynh ấy đi?"
"Nàng nghĩ ta nhìn trúng Yên Chi sao?" Tạ Huyên nhắc đến Yên Chi với vẻ mặt khinh thường. Còn khi nhắc đến Ngôn Khanh, hắn lại nghiêm túc nói: "Ngôn Khanh hắn muốn quyến rũ Công chúa."
Tiêu Giảo Giảo cũng nghiêm mặt: "Huynh ấy có quyến rũ ta hay không, ta rõ hơn ai hết. Không cần ngươi nhúng tay vào chuyện của ta, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi."
Tạ Huyên thấy nàng cố chấp như vậy, lại nói với giọng điệu ẩn ý: "Ngôn Khanh không đi, chúng ta sẽ mãi mãi không thể nào hòa thuận được."
"Chúng ta từ bao giờ đã từng hòa thuận?" Tiêu Giảo Giảo đang tức giận, nghe vậy lại càng thêm khinh thường.