Sau khi hai người đến điểm hẹn,đã có một vị phu nhân trung niên duyên dáng ngồi trên ghế yên tĩnh đợi người.
"Thật xin lỗi, Minh Ánh, chúng tôi đến hơi trễ, nhìn thấy hai người, người phụ nữ đứng dậy cười nói: "Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới."
Hai người chào hỏi đơn giản vài câu, người phụ nữ hướng tầm mắt nhìn Trần Tự: "Đây là Bé Ngoan đó à, lớn lên thực xinh đẹp."
"Cảm ơn dì, dì chăm sóc bản thân cũng tốt quá đi, đều có thể làm chị của con luôn rồi." Trần Tự giỏi nhất nịnh người lớn vui vẻ,miệng lưỡi ngọt nịnh bà cười không ngớt..
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé. Tô Yên vừa đi vệ sinh rồi, lát nữa sẽ quay lại." Trịnh Minh Ánh dịu dàng nói, ra hiệu cho hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Nhân vật nam chính của buổi hẹn hò này vẫn chưa xuất hiện Trần Tự tự nhiên trở thành đối tượng để hai bà mẹ thăm dò
“Bé ngoan à, con thích mẫu người con trai như thế nào?” Câu hỏi của Trịnh Minh Ánh khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Ở trước mặt người lớn Trần Tự vẫn luôn có chừng mực, không dám nói bậy,càng huống chi mẹ cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Con...kiểu người con trai con thích...ừm... đầu tiên phải..." Ngay thời khắc này Trần Tự khẩn thiết hy vọng có ai đó có thể cứu cô ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ông trời dường như nghe thấy tiếng kêu gọi của cô, đột nhiên một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Mẹ."
Tầm mắt mấy người trên bàn lần lượt hướng về phía phát ra giọng nói, Trịnh Minh Ánh sau khi nhìn thấy người đã trở lại, bà mỉm cười giới thiệu với hai người đối diện: “Viên Dung, đây là con trai tôi, Tô Diên.”
“Lớn lên thực tuấn tú.” Lý Viên Dung cười rạng rỡ, nhưng con gái bên cạnh lúc này lại muốn khóc không ra nước mắt.
Ngay khi ánh mắt đầu tiên Trần Tự nhìn thấy người đàn ông, cô lập tức hóa đá. Người đàn ông trước mặt trông giống hệt bộ dáng của người đàn ông đêm qua. Rốt cuộc do cô hoa mắt, hay là ông trời đang trêu đùa cô đây?
Trịnh Minh Ánh kéo Tô Diên đến bên cạnh người giới thiệu: "Bé Ngoan, lại đây, đây chính là con trai của dì, Tô Diên."
Giọng nói của người đàn ông vẫn lạnh lùng: “Xin chào,tôi là Tô Diên.”
Hai người nhìn nhau, đôi mắt của người đàn ông giống như mặt nước tĩnh lặng, không một gợn sóng. So với sự kinh ngạc của Trần Tự thì phản ứng của Tô Diên thể diện đúng mực.
Trần Tự sửng sốt mấy giây sau mới đáp: "Xin chào, tôi là Trần Tự."
Sau khi cả hai quen nhau, mấy người ngồi xuống liền bắt đầu cuộc hẹn hò có chút kỳ lạ này. Toàn bộ quá trình đều là Lý Viên Dung và Trịnh Minh Ánh chủ động đặt câu hỏi, còn Trần Tự và Tô Diên chịu trách nhiệm trả lời.
Người đàn ông trước mặt không còn mặc như tối qua nữa. Đêm qua Tô Diêb mặc một chiếc áo thun ngắn màu đen, tóc thả trước trán tuỳ ý. Nhưng anh ta lúc này lại một thân trang phục nghiêm chỉnh tóc tai chắc chắn đã được chau chuốt qua.
Người đàn ông rủ mi mắt, ngón tay gõ trên mặt bàn. Ánh mắt Trần Tự luôn không giấu diếm. Tô Diên đột nhiên ngước mắt lên, tầm mắt hai người giao nhau.
Hai người chính là kiểu nhìn nhau như vậy giống như ai rút lui trước chính là kẻ thua cuộc . Cho đến khi phụ huynh bên cạnh cất tiếng: "Bé Ngoan, Tô Diên, hai đứa trò chuyện với nhau trước, mẹ và dì Minh Ánh đi dạo trung tâm mua sắm bên đối diện."
Nói xong, họ xách túi rời khỏi quán cà phê. Trên ghế lúc này chỉ còn lại hai người, Trần Tự không biết nên nói cái gì, nên nói về tình một đêm đêm qua hay là bắt đầu quá trình của buổi hẹn hò.
"Cô Trần..."
"Tối hôm qua......"
Hai người đồng thời lên tiếng, nhưng lời nói bị cắt ngang lẫn nhau, Trần Tự nhìn người đàn ông nói: "Anh nói trước đi."
Nói xong, Tô Diên nhìn cô hồi lâu mới nói: "Cơ thể em vẫn tốt chứ?"
Trần Tự không nghĩ tới anh hỏi lại là vấn đề này, mặt cô nhất thời đỏ bừng, cũng may hôm nay trang điểm đậm hơn nên không lộ rõ như vậy.
Đêm qua vẫn còn là đối tượng tình một đêm, hôm nay lại hẹn hò ngồi cùng một bàn, câu đầu tiên người đàn ông nói vậy mà là "Em có khỏe không?" Loại cảm giác này quá vi diệu.
Nhìn Trần Tự chần chừ không lên tiếng, giọng nói lo lắng của người đàn ông vang lên: "Có phải em khó chịu ở đâu không?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Trần Tự cảm thấy nếu không nói nữa, cô thật sự sợ Tô Diên sẽ truy hỏi đến cùng.
Cô hắng giọng trả lời: "Không có khó chịu."
Sau đó, Trần Tự tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền hỏi: "Anh biết tôi là Trần Tự sao?"
"Ý em là gì?" Vẻ mặt Tô Diên mê muội không rõ.
"Ý của tôi là, tối qua anh đã biết tôi là Trần Tự đúng không?" Hay là cũng giống với cô, sau khi nhìn thấy nhau mới phát hiện ra.
Tô Diên nhìn người trước mặt, khẳng định trả lời: “Đúng vậy.” Đêm qua lần đầu tiên anh nhìn thấy cô liền nhận ra cô.
Trần Tự mím môi không biết nên trả lời thế nào, tâm tình của cô lúc này như một mớ hỗn độn.
Hai người im lặng hồi lâu, Tô Diên lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
"Chúng ta kết hôn đi."
Trần Tự vừa mới tiêu hóa hết sự thật đối tượng tình một đêm ngày hôm sau đã biến thành đối tượng hẹn hò, hiện tại một câu nói của Tô Diên càng khiến đầu óc cô đình trệ.
Môi cô khẽ mấp máy, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh: "Anh Tô, anh đang trêu tôi đấy à?"
Nói đến vế sau,Trần Tự tự cười ra tiếng, làm sao có thể có người lần gặp mặt thứ hai liền trực tiếp kết hôn luôn chứ? Cô càng không tin vào kiểu nói vừa gặp đã yêu.
Người đàn ông dường như đã đoán trước được cô sẽ từ chối, trên mặt vẫn không lộ cảm xúc nào: “Trần Tự, chúng ta nhất định sẽ kết hôn.”
”Đây không phải là lần đầu tôi hẹn hò với con gái, tôi đã mất hứng với kiểu hình thức làm quen theo dây chuyền sản xuất này, tôi nghĩ em cũng thấy vậy. Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác cùng nhau. "
Trần Tự đã nghe hiểu ý anh và bản thân cô có cùng cảnh ngộ mà đồng cảm, và đều chán ghét kiểu hẹn hò này, nhưng cô không hiểu tại sao Tô Diên lại chọn cô.
“Tại sao lại là tôi?” Dựa theo điều kiện của Tô Diên, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái tình nguyện đóng vai vợ chồng hôn nhân ngọt ngào cùng anh.
Ánh mặt Tô Diên rủ xuống, nhìn ly cà phê sớm đã nguội, suy nghĩ chốc lát, lại nhìn Trần Tự, “Tôi nghĩ ngoài cảnh ngộ giống nhau, tối qua xem ra chúng ta còn rất hợp nhau, đúng chứ?"
Trần Tự nhất thời không thể nói ra lời phản bác, bởi vì mỗi một câu anh nói đều là sự thật. Hơn nữa, theo lời mẹ Lý nói với cô thì cuối cùng hai người nhất định sẽ kết hôn.
Cô không biết rõ giữa hai gia đình có mối quan hệ làm ăn nào không, nếu nói như vậy thì quyết định của cô sẽ không chỉ ảnh hưởng đến một người.
Cô lại quan sát người đàn ông trước mặt, ngay từ đầu anh ta đã rất bình tĩnh, như thể mọi thứ đều trong tầm tay. Trần Tự không biết việc bản thân kết hôn với người như vậy là đúng hay sai.
Nhưng khuôn mặt và dáng người của Tô Diên hoàn toàn là mẫu người cô thích. Từ chút ít kinh nghiệm tối qua, sau khi kết hôn hai người chắc chắn sẽ không có vấn đề về sinh sống không hòa hợp.
Nghĩ tới đây, Trần Tự đột nhiên cảm thấy kết hôn với anh cũng không phải chuyện xấu.
Tô Diên cũng không giục cô, chỉ im lặng chờ đợi, như thể cô nhất định sẽ đáp ứng. Và sự thật chính xác là như vậy, Trần Tự đã đồng ý.
"Tô Diên, hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!"