Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng,đôi nam nữ trên giường vẫn trong tư thế ôm nhau ám muội.
Trần Tự từ từ mở mắt , đập vào mắt là ngực của người đàn ông, bề mặt vẫn còn những dấu hôn loá mắt lộ ra ngoài không khí. Cảnh tượng mãnh liệt tối qua hiện lên trong đầu, Trần Tự ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say.
Cô quay người định nhân lúc người đàn chưa dậy lẻn rời đi, kết quả vẫn chưa xuống giường , Trần Tự đã toàn thân đau buốt đến nhíu mày.
Khắp người giống như bị ô tô cán qua, đặc biệt là vùng thắt lưng vừa buốt vừa đau, phần dưới cơ thể có chút đau rát. Nhưng may mắn là tối qua người đàn ông đó đã giúp cô rửa sạch nên sáng nay cô sẽ không đến nỗi quá nhếch nhác.
Chịu đựng sự khó chịu, cô trực tiếp lấy quần áo dưới giường mặc vào, rón rén đi vào phòng tắm chỉnh đốn đơn giản thêm một lần nữa rồi rời đi mà không thèm ngoảnh đầu.
Người rời đi không lâu, Tô Diên cũng tỉnh. Anh nhìn căn phòng không còn chút dấu vết nào của cô gái, ánh mắt khó hiểu không rõ.
ŧıểυ hồ ly quả nhiên chạy rất nhanh.
Sau khi Trần Tự ra khỏi khách sạn, vừa mở điện thoại, trên màn hình tràn ngập tin nhắn và cuộc gọi khiến cô một trận đau đầu. Cô trả lời tin nhắn của Giang Vũ và Minh Nguyệt trước, sau đó gọi thẳng vào dãy số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại vừa kết nối, Trần Tự vô cùng thành thục bắt đầu nhận sai: "Mẹ, con sai rồi, hôm qua con không nên đến đêm không về, cũng không nên không trả lời tin nhắn không trả lời điện thoại."
“Hừ.” Giọng nữ chỉ trích bên kia đầu điện thoại lũ lượt tới : “Trần Tự à, con có phải lớn rồi cánh đủ cứng rồi là để con chơi đến đêm không thèm về nữa đúng không!?”
Nghĩ đến chuyện tối qua, cô nhất định không thể nói ra, nếu không cô nhất định sẽ bị bố mẹ hai người thay phiên đánh đòn.
Trần Tự sờ sờ chóp mũi, giọng điệu áy náy nói: “Mẹ, hôm qua con ngủ ở nhà Giang Vũ, điện thoại lại hết pin, nhất thời chơi high quá nên mới quên nói với mẹ mà.”
"Mẹ~mẹ yêu dấu của con~, con sẽ không bao giờ như vậy nữa, mẹ tha thứ cho con lần này nhé, được không mẹ?" Trần Tự dùng giọng điệu nũng nịu, định lừa dối cho qua.
"Bây giờ con đang ở đâu? Nhanh quay về cho mẹ, buổi chiều còn phải gặp ŧıểυ Tô nhà người ta nữa, cả buổi sáng đã bị con cho trôi đi vô nghĩa như vậy rồi." Nghe quý bà Lý Viên Dung chủ động đề cập đến chuyện khác, Trần Tự biết như vậy là bà đã tin cô.
Cô nhanh nhẹn trả lời, đột nhiên dường như cô cũng không còn bài xích với Tô Diên nữa, "Được rồi, con nhất định ăn vận thật đẹp đi hẹn hò với Tô Diên."
Sau khi cúp điện thoại, cô chạy thẳng đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới thay luôn rồi bắt xe về nhà.
Trần Tự đến trước cửa nhà, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, cố gắng để mọi ngưởi không chú ý tới động tĩnh bên này.
Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quý bà Lý Viên Dung dù sao cũng là mẹ của Trần Tự, sao lại không nắm rõ chút suy tính trong lòng cô.
Sau khi mở cửa, cúi người nhẹ nhàng bước vào, đi về phía cầu thang. Mắt nhìn sắp đến điểm đích, bỗng một giọng nói không thể bỏ qua vang lên từ phía sau.
"Con muốn đi đâu? về nhà mà như tên trộm vậy?"
Xong đời rồi!
Trần Tự thấy không thể trốn được nữa, vội vàng đứng thẳng quay người, chọc cười: "Mẹ, con làm như vậy chỉ vì sợ quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi, cho nên mới làm như vậy mà."
Lý Viên Dung căn bản không đáp lại lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm cô, bên khoé miệng còn mang chút nụ cười đáng sợ.
Trong phòng khách chỉ có một mình Lý Viên Dung, xem ra lần này cô không thể tìm người ba thân yêu của mình giúp đỡ nữa rồi.
Sau đó cô đảo mắt, trong đầu hiện lên một cái tên người khác: "Mẹ, để con lên thay quần áo trước, nếu không Tô Diên nhìn không ưng con thì phải làm sao đây?"
“Ồ, con còn sợ người khác không ưng mình nữa sao?”Lý Viên Dung Nghĩ đến chuyện Trần Tự hẹn hò với những đối tượng trước đó lại thấy đau đầu.
Người nào không phải là được cô và ba cô chọn lọc cẩn thận? Tất cả đều là người trẻ anh tài, doanh nhân thành đạt hoặc cũng là kiểu người tuấn tú nhưng lại luôn bị Trần Tự chối bỏ.
Lần này bà đưa ra thông điệp cuối cùng cho Trần Tự, nếu lần này cô lại dùng não nhỏ của mình mà làm loạn,thì đợi gia pháp đến xử lý cô đi!
"Bé ngoan, đây là buổi hẹn với Tô Diên, mẹ đi cùng với con, đừng có giở trò lươn lẹo cho mẹ , nhớ chưa?" Lý Viên Dung gọi nhũ danh của Trần Tự, nhưng giọng điệu lại giống như dồn người đến đường cùng.
Trần Tự trong lòng âm thầm lắc đầu, xong rồi, lần này triệt để xong rồi. Vốn tưởng rằng lần gặp này cũng giống như lần trước, kết quả chưa kịp thực hiện ý đồ đã bị mẹ cô khống chế từ trong nôi.
Nhưng Trần Tự là ai cơ chứ? Làm sao cô ấy có thể rút lui chỉ vì chút khó khăn này? Cô có rất nhiều cách để chống lại tên Tô Diên đó.
Sau đó, Trần Tự loay hoay trong phòng thay đồ nửa ngày, mắt thấy sắp đến giờ hẹn, Lý Viên Dung giục cô mấy lần mới đi xuống.
Ngực cô đầy dấu vết do người đàn ông đêm qua để lại, mất một lúc lâu mới che hết dấu hôn, thu thập xong cũng mất thêm một khoảng thời gian.
Lý Viên Dung đã đợi ở dưới lầu rất lâu, cứ nghĩ rằng Trần Tự cần trang điểm giống như một nàng tiên. Kết quả ngay khi người bước xuống, bà thiếu chút ngừng thở muốn ngất.
"Trần Tự à, ban ngày ban mặt con mặc như này á?!"Dây váy chữ V bó sát, tôn lên vóc dáng đường cong yêu kiều đẫy đà của Trần Tự.
Bình thường Trần Tự mặc thành dạng gì bà cũng không quan tâm. Nhưng với hoàn cảnh như hôm nay, Trần Tự nhất định là cố ý.
Thấy mà muốn tức, Trần Tự nhanh chóng khoác chiếc áo mỏng đang cầm trên tay để che đi đường sự nghiệp mê người trước ngực.
"Ai ya, mẹ trước đừng nóng vội như vậy, con không phải là vẫn còn có áo đây. Vả lại con mặc như thế này chỉ là để thử Tô Diên thôi." Nghe Trần Tự lý luận ngớ ngẩn, Lý Viên Dung cũng không muốn tranh cãi với cô nữa.
Vì không muốn lại đi lên thay quần áo, Trần Tự kéo người đi, "Mẹ, nhanh đi thôi, kẻo không kịp."
Thấy thời gian quả thực sắp muộn, Lý Viên Dung cũng không quan tâm cô đang mặc gì nữa. Hai người nhanh chóng đến thẳng quán cà phê mà họ đã hẹn.