Cố lão cha vội lấy trong người ra năm đồng tiền, nhét vào tay Lý lang trung:
“Không thể để huynh đi chuyến này tay không được, huống chi còn là sáng sớm thế này. Tuy ít ỏi, nhưng coi như chút lòng thành, mong huynh đừng chê.”
“Cố lão đệ, làm vậy là sao? Mọi người đều là người một thôn, ta tới cũng chẳng giúp được gì nhiều, sao có thể nhận tiền của đệ? Mau cất đi, chẳng lẽ coi ta là người ngoài hay gì?”
Lý lang trung nhất quyết không nhận. Trong lòng ông vốn dĩ cũng chẳng hề tức giận gì. Cố gia cũng đâu phải khá giả gì, ông lại càng không thể vì chuyện cỏn con mà nổi giận vô cớ. Huống chi, Cố Trường Thanh cũng là người biết đối nhân xử thế, ông mà cứ khăng khăng nhận tiền, lại thành ra bụng dạ hẹp hòi mất.
Lý lang trung vác hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi. Cố lão cha thấy ông kiên quyết từ chối, đành gọi lão đại đến tiễn khách.
Lý lang trung vẫn một mực nhún nhường, không muốn phiền hà, nhưng cuối cùng vẫn để Cố Thành Lễ đưa về tận nhà.
Cố lão cha nhìn theo bóng hai người khuất dần sau cổng, lúc này mới chợt nhớ ra chính sự còn đang dang dở.
Ông liền gọi đại tức phụ và nhị tức phụ chuẩn bị trứng gà luộc đỏ, dặn đợi khi lão đại về thì bảo cả hai huynh đệ mang trứng đỏ đi báo tin mừng cho họ hàng thân thích gần nhà. Còn những bà con ở xa, thì nhờ người quen tiện đường nhắn giúp một tiếng.
Trận náo loạn từ khi sinh đến giờ đã qua hai canh giờ. Cố Thành Lễ và Cố Thành Nghĩa cũng vừa trở về. Cả nhà ai nấy đều mệt rã rời.
Cố lão cha phất tay bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi:
“Nghỉ ngơi chốc lát rồi còn ra đồng. Lão đại, lão nhị tranh thủ chợp mắt đi, lúa mạch ngoài đồng còn chưa gieo xong. Lợi dụng thời gian này mà trồng hết cho kịp. Đại tức phụ ở lại nhà nấu cơm, nhị tức phụ giúp một tay.”
“Ai da, cha…” — Hà thị cau mày, tỏ vẻ không vui.
[Đây rõ ràng là đề phòng ta mà! Ban đầu đại tẩu định ra đồng, mấy hôm nay trong nhà chỉ có mình ta với con bé Đại Nha, cũng phải xoay xở lo chuyện bếp núc. Giờ lại giữ đại tẩu ở nhà, mà bà ta thì thật thà nhát gan, có mặt là ta chẳng thò tay ăn vụng được gì. Bao nhiêu trứng gà luộc kia... nghĩ mà tiếc! Không được, nhất định phải tìm cơ hội kiếm lại chút ít mới được!]
Còn ở trong phòng chính, Cố Thành Ngọc vẫn đang mơ màng. Trong miệng bỗng bị nhét gì đó, nàng theo bản năng liếm mút vài cái, bụng cũng thấy đỡ đói hơn, dần dần tỉnh táo trở lại.
[A! Quên mất là ta đã xuyên thành trẻ con!]
Mới nãy trong miệng là cái gì vậy… chẳng lẽ là thứ ta đang nghĩ đó sao? Chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm lại, một đống vạch đen hiện lên trong đầu.
[Thôi! Dù gì cũng ăn rồi. Trước cơn đói thì giữ mặt mũi để làm gì!]
Bỗng cảm giác cơ thể bị bế lên, rồi nghe thấy một giọng nói tràn đầy yêu thương:
“Con ngoan của cha, ăn no rồi à? Để cha bế một cái nào!”
…Cha?
Chẳng lẽ... nàng thật sự xuyên không về thời cổ đại rồi sao? Cũng tốt, dù gì thế giới trước kia cũng chẳng còn gì để níu kéo. Huống chi trước khi rời đi, thế giới đó đã rối loạn, đầy rẫy hiểm nguy—thật chẳng bằng nơi này.