“Trương tẩu tử, lần này thật sự nhờ có ngài. Ngài vốn nổi tiếng khắp vùng là bà đỡ mát tay. Nếu không có ngài ở đây, nương của đứa nhỏ này e là gặp nguy hiểm rồi. Vài hôm nữa còn phải nhờ ngài tới tắm rửa cho hài tử.”
Nghe người ta khen tay nghề mình, Trương bà đỡ liền nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, Cố lão cha rút trong ngực ra mười mấy đồng tiền, nhét vào tay bà đỡ.
Trương bà đỡ thoáng nhìn, thấy khoảng mười lăm đồng, khuôn mặt lập tức rạng rỡ hơn nữa—nhiêu đây cũng không ít đâu! Thường ngày đi đỡ đẻ, nhiều nhất cũng chỉ mười đồng, có khi còn bị trả thiếu. Nhiều nhà không có tiền, chỉ có thể trả bằng trứng gà hay chút lương thực, bà cũng không đòi hỏi thêm.
Ai cũng khó sống cả, đưa bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Dù ít dù nhiều, bà đều sẽ nhận một ít, vì sinh con vốn là chuyện vui, lấy chút “tiền hên” cũng là lộc. Chính vì không tham lam, nên công việc của bà luôn suôn sẻ hơn người, được nhiều nhà tin tưởng tìm đến.
“Hảo hảo hảo, ta với đứa nhỏ này đúng là có duyên, vừa nhìn đã thấy thương. Đến ngày đó nhất định ta sẽ tới.”
Nói xong, bà đỡ liền bế hài tử từ tay Cố lão cha quay trở lại phòng sinh. Dù sao đứa nhỏ còn quá bé, không thể để trúng gió.
Lúc ấy, Cố Thành Ngọc vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không hay biết cha mình cùng cả nhà đều đã đến nhìn mặt nàng.
Số tiền đưa cho bà đỡ là do Cố lão cha chuẩn bị từ trước. Bất kể sinh con trai hay con gái, ông cũng định sẵn sẽ tặng từng ấy.
Nhà đã có bốn đứa con trai, giờ sinh thêm con trai thì càng tốt, mà là con gái cũng chẳng sao. Hơn nữa, ông vẫn tin lời vị hòa thượng kia từng nói, không chỉ không nhận của hóa duyên, mà còn tặng cả khối ngọc—thế thì đứa nhỏ này ắt hẳn không tầm thường.
Một bên, Hà thị nhìn thấy từng ấy tiền đồng được đưa ra, trong lòng liền thấy khó chịu. [Mười mấy đồng bạc lận sao? Cha chồng đúng là hào phóng thật đấy, mà cả nhà còn đang chật vật không đủ ăn kìa!]
[Chỉ là sinh một đứa nhỏ thôi, vậy mà đã cho nhiều như vậy. Lúc ta và đại tẩu sinh con, cũng chỉ nhờ tam bá nương trong tộc tới đỡ đẻ, ai cho cái gì tiền chứ? Cùng lắm cũng chỉ có vài quả trứng gà luộc đỏ để cảm ơn. Giờ thì hay rồi, chẳng lẽ sinh ra cái trứng vàng à?]
“Cố lão đệ, chúc mừng nhé! Lại có thêm một cậu ấm bụ bẫm rồi.”
Nghe đến đây, Cố lão cha mới sực nhớ ra—Lý lang trung vẫn còn đang đứng ở sân!
Ông vội vàng xin lỗi:
“Ngươi xem ta này, suýt nữa quên mất Lý đại ca! Thật thất lễ! Vốn mời huynh đến là để xem mạch cho mẹ đứa nhỏ, nhưng may mắn mọi chuyện đều thuận lợi, thành ra lại để huynh đi một chuyến uổng công.”
Lý lang trung trong lòng vốn cũng có chút không vui. Người ta vừa tờ mờ sáng đã cho người tới gõ cửa gọi dậy, bây giờ không cần nữa lại quên bẵng ông luôn.
Nhưng nghe Cố lão cha chân thành xin lỗi, ông cũng nguôi ngoai phần nào. Mới nãy đúng là nhà có nhiều chuyện, không trách được. Hơn nữa, nhớ đến lời vị hòa thượng nói ban nãy, ông càng thấy nên giữ quan hệ tốt với nhà họ Cố. Biết đâu sau này đứa nhỏ này thật sự có tiền đồ.