Bầu không khí hơi không ổn.
Ngụy ŧıểυ Ngư cảm thấy tâm trạng của người đàn ông nắng mưa thất thường rất khó nắm bắt.
Cũng không phải là lần đầu tiên ngoéo tay với đối phương, nhưng bị đối xử như vậy là lần đầu.
Càng làm cho Ngụy ŧıểυ Ngư không phản ứng kịp chính là tay mình bỗng nhiên bị kéo qua dùng sức ''đóng dấu'', sau đó người đàn ông nghiêm mặt không nói câu nào mà bỏ đi.
Nhìn bữa ăn còn thừa lại một nửa, trong lòng Ngụy ŧıểυ Ngư lo sợ không yên.
Cô bắt đầu nghĩ gần đây có phải mình hơi quá giới hạn rồi không.
Nhưng bất kể là thế nào, trong mấy ngày kế tiếp mặc dù luôn cảm thấy Mạnh Dịch Dương vô tình hay cố ý tránh né mình, nhưng cũng hoàn toàn thật sự mỗi ngày đều tuân thủ lời hứa đúng giờ về nhà, còn nhất định sẽ nói tiếng ''ngủ ngon'' rồi mới rời khỏi.
Kể từ đó cũng làm Ngụy ŧıểυ Ngư càng khó phán đoán xem có phải mình vô tình chọc giận Mạnh Dịch Dương lúc nào rồi không.
Ai cũng nói lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, nhưng Ngụy ŧıểυ Ngư thấy lòng dạ đàn ông mới thật sự là kim dưới đáy biển.
May mà việc học ở trường cấp ba bận rộn nên cô cũng không có cách nào phân tâm quá lâu.
Sau khi xác định Mạnh Dịch Dương không phải chán ghét mình, Ngụy ŧıểυ Ngư cũng không xoắn xuýt nguyên dân gì làm thái độ của người đàn ông trở nên vừa xa vừa gần nữa.
Thời gian trôi nhanh, ngày tháng thoi đưa, thời gian như cát trong lòng bàn tay lặng yên từng chút từng chút trôi qua kẽ tay.
Quay đầu lại đã là một năm xuân hạ thu đông nữa.
Vào một ngày vô cùng bình thường nọ.
Trường trung học mà Ngụy ŧıểυ Ngư đang theo học là Mạnh Dịch Dương đặc biệt xếp cô vào, một ngôi trường trung học tư thục bất kể là ở Yến thị hay trong nước đều nổi danh.
Những đứa trẻ theo học trong đó không phú thì quý.
Thân phận như của Ngụy ŧıểυ Ngư, người ngoài không thể trêu vào nhưng lại xem thường, giống như bị cô lập.
Nhưng Ngụy ŧıểυ Ngư đã quen rồi.
Kể từ đó ngược lại là làm cô có thể thoải mái tập trung vào việc học, vốn là một cô gái thông minh, xuất sắc bẩm sinh cộng thêm sự chăm chỉ, học ở lớp một ban khoa học tự nhiên quy tụ các học sinh hàng đầu toàn trường, thành tích cũng ổn định trong tốp hai của khối.
Còn người đứng đầu kia chính là Trần Kinh.
Trên thế giới này luôn có một loại người như vậy, sinh ra trong nhà giàu sang quyền thế, cha mẹ đằm thắm, anh em thương nhau, chính cậu ta cũng không chịu thua kém, học giỏi, thể dục thể ȶᏂασ tốt, duyên tốt, cái gì cũng tốt, anh em nhiều, người thích cũng nhiều.
Trần Kinh chính là người như vậy.
Từ khi Ngụy ŧıểυ Ngư lớn lên đến giờ, cậu ta là người duy nhất có thể xưng là đối tượng hâm mộ.
Nhưng chính là như vậy.
Ngụy ŧıểυ Ngư biết rõ hơn ai hết, mình vĩnh viễn sẽ không có khả năng trở thành loại người như Trần Kinh, cô không sống được cuộc sống tùy ý như vậy.
Vào lần đầu tiên xếp hạng vượt qua Trần Kinh, Trần Kinh cười nói chúc mừng với cô, Ngụy ŧıểυ Ngư xòe tay mình ra, nhìn đường vân phức tạp trên đó, trong đầu hiển hiện là nụ cười dịu dàng như gió xuân tháng tư của thiếu niên, nhưng nhanh chóng biến thành một khuôn mặt khác.
Một gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Là gương mặt của Mạnh Dịch Dương.
Ngụy ŧıểυ Ngư không biết chuyện này có nghĩa là gì, nhưng lại rất rõ ràng ba chữ Mạnh Dịch Dương đối với mình mang ý nghĩa gì.
Một cơ hội để thay đổi, và là một cuộc sống có thể hoàn toàn khác.
Là nhánh dây leo tìm thấy bên vách núi, là ước mong thật vất vả mới chạm vào được.
Cô sẽ nắm thật chặt.
Không cho bất kỳ kẻ nào tới cướp đi.
''ŧıểυ Ngư? ŧıểυ Ngư? Cá con?''
Xưng hô quen thuộc kéo suy nghĩ bay xa của Ngụy ŧıểυ Ngư về, lúc ánh mắt lần nữa điều chỉnh tiêu điểm, lọt vào trong tầm mắt là quyển sách viết đầy công thức toán học và suy luận logic.
Cô ngẩng đầu.
Người đứng trước mặt không phải Trần Kinh thì là ai?
Đột nhiên đối mặt với đôi mắt sáng long lanh của thiếu nữ, mắt hạnh xinh đẹp như thủy tinh đen, Trần Kinh mặt đỏ bừng gần như không thấy.
''Thật xin lỗi, tôi chỉ là...'' Trần Kinh cũng không biết sao đột nhiên cứ kêu như vậy ''Thấy cậu vừa nãy không có phản ứng, thật xin lỗi...''
Vẻ mặt Ngụy ŧıểυ Ngư cũng không có biểu hiện quá nhiều cảm xúc ra ngoài, cũng vì vậy mà làm Trần Kinh càng căng thẳng, chỉ sợ mình mạo phạm đối phương.
Điều này đối với thiếu niên mà nói là một kinh nghiệm rất khó có được, từ khi lớn lên đến nay, loại tâm trạng lo lắng này cũng không thường xuất hiện trên người cậu ta.
Nhưng khi đối mặt với Ngụy ŧıểυ Ngư, Trần Kinh không biết tại sao tim đập dường như nhanh hơn bình thường rất nhiều.
''Không sao'' Ngụy ŧıểυ Ngư thấy dáng vẻ thận trọng của Trần Kinh, lắc đầu ''Có chuyện gì sao?''
Cô và Trần Kinh cũng không quen lắm, nói chuyện với nhau một ngày có khi hai câu cũng không tới, lúc nãy thiếu niên đột nhiên kêu cô là Cá con cô mới hơi sửng sốt, dù sao xưng hô thế này trước giờ đều chỉ thuộc về Mạnh Dịch Dương.
Khác với giọng nam khàn khàn ở thời kỳ vỡ giọng của Trần Kinh, giọng nói của Mạnh Dịch Dương trong hơn, lúc gọi ''Cá con'' âm cuối luôn luyến lên, nghe vừa mập mờ vừa dây dưa quấn quýt, cào vào lòng người.
''Không, không có gì...Khụ, tôi chỉ muốn hỏi, hôm nay sau khi tan học cậu có thể tới dự tiệc sinh nhật của tôi được không?''
Tiệc sinh nhật?
Cái từ này đối với Ngụy ŧıểυ Ngư mà nói hơi lạ lẫm.
Thường thường đến ngày này, Mahj Dịch Dương nếu không cho người tặng quà cho cô thì cũng là đưa thẻ để cô tự đi chọn quà, tựa như cũng không có đặc biệt ăn mừng gì, còn mấy năm ''sống nương tựa lẫn nhau'' với Ngụy Phượng Chi thì khỏi phải nói, mỗi lần đến sinh nhật cô luôn bị mắng mỏ đánh đập bởi người phụ nữ đó.
Nhớ đến ký ức cũng không quá tốt hồi nhỏ, tay để trên bàn của Ngụy ŧıểυ Ngư nắm thật chặt.
''Thật xin lỗi, tôi...'' Lời từ chối nói được một nửa, lại đột nhiên thay đổi. ''Được''