''Con nói con muốn ở nội trú?''
''Dạ''
''Tại sao?''
Câu hỏi ngay thẳng của Mạnh Dịch Dương khiến Ngụy ŧıểυ Ngư ngẩn người.
Cô vốn còn tưởng rằng dựa theo tính cách của người đàn ông hẳn sẽ không hỏi nhiều, cho nên cô cũng thông báo một chút thôi.
Nhưng vừa đối mặt với biểu hiện vô cùng nghiêm túc của Mạnh Dịch dương, Ngụy ŧıểυ Ngư bỗng thấy không chắc với chuyện mà mình vốn rất chắc chắn.
‘’Cá con...''
Mạnh Dịch Dương gọi mình như vậy, Ngụy ŧıểυ Ngư như chạm vào điện, toàn thân rung động hơn run lên.
Cô vô thức ưỡn eo lên thẳng lưng che giấu trạng thái khác thường của mình, thật tình không biết phản ứng nhỏ xíu của mình sớm đều đã bị người đàn ông đặt ở trong mắt.
Khóe miệng Mạnh Dịch Dương vì tâm trạng tốt mà ngoắc ngoắc.
''Cá con, cho ta một lý do, tại sao đột nhiên muốn ở nội trú?''
''À, thật ra cũng không có lý do gì đặc biệt'' Biết mình không có một đáp án là không được, Ngụy ŧıểυ Ngư hơi phiền não nhíu chặt mày ''Chẳng qua là cảm thấy cách trường rất gần thuận tiện đi học, con cũng có thể tương đối chuyên tâm học hành''
Giọng điệu của Ngụy ŧıểυ Ngư có chút mùi vị nũng nịu.
Nhưng chính cô cũng không chú ý tới.
Mạnh Dịch Dương ban đầu định dừng hỏi, nhưng đột nhiên thích thú, tiếp tục hỏi ''Chỉ như vậy thôi sao?''
Hả?
Không phải vậy thì còn có thể là gì nữa?
Đối mặt với mắt đen sâu thẳm của Mạnh Dịch Dương, sau một lát mờ mịt thì Ngụy ŧıểυ Ngư đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
''Tại cha thường không về đó, con một mình ở trong căn nhà lớn thế này nhàm chán muốn chết đây nè'' Ngụy ŧıểυ ngư cắn cánh môi, hàng răng nhỏ đáng yêu ''Với lại tất cả mọi người vì con mà phải ở biệt thự chờ, kỳ quặc đến mức làm người ta áy náy''
Lời này của ngụy ŧıểυ Ngư có phần là thật lòng.
Mặc dù ông cụ Mạnh cũng ở trong khu nhà tổ nhưng trên cơ bản giữa hai nhà có một mảnh vườn lớn ngăn cách, bình thường cũng không gặp nhau, ngay cả người hầu hạ cũng chia thành hai nhóm.
nhà họ Mạnh ở Yến thị có nhiều bất động sản, Mạnh Dịch Dương lại là người cuồng công việc điển hình, cơ bản không phải nghỉ ở văn phòng thì sẽ là nghỉ ngơi ở những phòng nghỉ gần công ty, thời gian về nhà không nhiều, tòa nhà lớn như vậy cũng chỉ có một mình ''chủ nhân'' là Ngụy ŧıểυ Ngư ở, trống rỗng.
''Hóa ra là vì ta không về với ŧıểυ Ngư nên ŧıểυ Ngư thấy quá cô đơn? Được rồi, vậy sau này ta sẽ về nhà ở''
Hả?
Phát triển ngoài dự định làm Ngụy ŧıểυ Ngư hơi không biết phải làm sao.
''Con không phải...''
''Cứ quyết định vậy đi''
Mạnh Dịch Dương vừa dứt lời, Ngụy ŧıểυ Ngư thức thời ngậm miệng.
Cuối cùng cô cũng nhìn ra, từ đầu tới cuối người đàn ông đã không có ý đồng ý để cô dọn ra ngoài rồi.
Nhưng Ngụy ŧıểυ Ngư vẫn đề cập lại.
''Vậy người thật sự sẽ về ở sao?''
''Tất nhiên, đã bao giờ ta đồng ý chuyện gì với con mà không làm chưa?''
Ngụy ŧıểυ Ngư nghĩ tới nghĩ lui, gật đầu.
''Vậy thì đã nói rồi nhé, trừ khi người không có mặt ở Yến thị thì mỗi ngày đều phải về nhà đó, bất kể là bận bịu trễ cỡ nào, con đều sẽ đợi người về rồi mới ngủ'' Ngụy ŧıểυ Ngư nói, duỗi ngón út ra ''Ngoéo tay''
Mạnh Dịch Dương nhìn Ngụy ŧıểυ Ngư vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên có cảm giác như mình bị lừa.
Nhưng cũng không tính là quá tệ.
Nguyên tắc của Mạnh Dịch Dương khi đối mặt với Ngụy ŧıểυ Ngư luôn không có tác dụng.
Ban đầu Mạnh Dịch Dương còn có ý thức tuân thủ nghiêm ngặt, nhưng dần dần cũng quen thuộc thành tự nhiên.
Tựa như bắt đầu từ khoảnh khắc nhiều năm trước nhìn thấy một cô bé mặt lộ vẻ ước ao buồn buồn một thân một mình ghé vào bên cửa sổ nhìn tủ kính bên trong rực rỡ muôn màu các loại món điểm tâm ngọt, lúc Mạnh Dịch Dương đối mặt với Ngụy ŧıểυ Ngư là đã có thêm chút nhiệt độ mà khi ở cùng những người khác hắn không có.
Cũng không biết do bẩm sinh hay là bị hoàn cảnh ảnh hưởng, Mạnh Dịch Dương là người đã quen với lạnh lẽo, cho dù là lúc qua lại với Tần Khả Nhu hắn cũng đóng vai nhân vật bạn trai xứng đáng với chức vụ, dùng sự dịu dàng cưng chiều người phụ nữ cũng dung túng cho sự tùy hứng không ảnh hưởng đến đại thể của cô ta, cũng vẫn giữ một khoảng cách chưa từng chân chính đắm chìm vào.
Đây cũng là lý do tại sao sau đó Tần Khả Nhu bất an như vậy, thậm chí bất an đến mất đi lý trí cơ bản.
Không phải là yêu, giống một loại hiếu kỳ hoặc bố thí hơn.
Nhưng hắn lại đưa tay ra với Ngụy ŧıểυ Ngư, thậm chí cử thư ký sắp xếp lịch cho cuộc họp tiếu theo, đi theo cô đến cửa hàng đồ ngọt cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi người phụ nữ có mặt mũi hà khắc, ăn mặc trang điểm lộng lẫy kia đi tới.
Cô ta là mẹ của Ngụy ŧıểυ Ngư.
Mạnh Dịch Dương cảm thấy sự kế thừa của cuộc sống thực sự rất thần kỳ, Ngụy Phượng Chi son phấn trông dung tục như vậy mà lại có thể sinh ra cô con gái như Ngụy ŧıểυ Ngư?
Nhưng nghĩ lại, mình và Mạnh Châu trong mắt người ngoài cũng đâu có khác gì?
Đây cũng là lý do tại sao Mạnh Dịch Dương cảm thấy di truyền không phải là khoa học mà gần với huyền học hơn.
''Cha ơi?''
Ngụy ŧıểυ Ngư không biết tại sao Mạnh Dịch Dương lại đột nhiên thất thần, cô chỉ không thích bị thờ ơ như vậy.
Huống chi Mạnh Dịch Dương còn chưa ngoéo tay với mình mà.
Thiếu nữ yểu điệu non nớt gọi một tiếng ''cha'' khiến Mạnh Dịch Dương giật mình.
Phần bụng dưới như bị châm một đám lửa vậy.
du͙© vọиɠ đột nhiên ập tới khiến sắc mặt Mạnh Dịch Dương xanh xám.