“...” Mộ Dung Hoành Nghị giận quá hóa cười: “Thân là ông chủ của công ty, tôi còn có sắp xếp khác cho cô, hẳn là tạm thời không rảnh để đi làm học trò của người ta đâu.”
Đàm Tô nghe không nổi nữa: “Em đây chính là ăn vạ đó nha.”
Nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ không đồng ý để cho Tưởng Cầm đi theo Đàm Tô chế tác giày, cô có một đôi tay của nhà thiết kế, không nên nhận những tổn thương của công cụ và máy móc, huống hồ gì vẫn đang có thai, cái mà cô cần chỉ có thể là nghỉ ngơi.
Tưởng Cầm hiểu rõ tính tình của anh, anh nói là anh không đồng ý thì có làm gì đi nữa cũng sẽ không thay đổi được. Cho nên cuối cùng, lúc mà Đàm Tô rời đi thì cô im lặng tỏ thái độ nhất định sẽ đi theo ông ta học tập làm giày, cho dù có khổ cực đi nữa. Cũng không phải là vì giành lại công ty, chỉ là vì yêu thích phát ra từ nội tâm của cô.
Cô đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Hoành Nghị đang nằm ở trên giường, chân đặt lên cao, một cái tay thì gác ở dưới đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Đừng có tưởng rằng cô có thể vụng trộm chạy đến học hỏi với ông ấy, tôi sẽ không cho phép đâu.”
Tưởng Cầm bật cười: “Sư phụ Đàm đã nói anh có thể học được tất cả bí quyết của ông ấy, nhưng tại sao lại không cho tôi đi học chứ?”
“Cô có biết là để làm một đôi giày thì phải trải qua bao nhiêu thủ công hay không? Lớp da tay của cô sẽ bị mài mòn, từ ngón tay cho tới bàn tay đều sẽ trở nên thô ráp, khó coi. Nói tóm lại là tôi không cho phép cô học mấy thứ mệt mỏi như vậy, chỉ cần cầm cái bút rồi vẽ ra mấy bản thiết kế là được, còn chuyện bái thầy thì cứ quên đi.”
Thái độ của anh kiên quyết, Tưởng Cầm thì không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh của anh, nói: “Cái đó cùng với việc lấy dây xích trói tôi lại thì có gì khác nhau.”
Anh cười: “Vậy thì dùng dây xích trói lại.”
Nói tóm lại, chỉ cần không cho cô đi học mấy thứ mệt mỏi như vậy thì cách gì anh cũng không quan tâm.
Cô lắc đầu: “Mộ Dung Hoành Nghị anh quá bá đa͙σ.”
Mộ Dung Hoành Nghị thử hoạt động thân thể, uể oải nói: “Tôi cho rằng là cô đã sớm thành thói quen rồi đó.”
Thói quen?
Sao có thể được.
Tưởng Cầm bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, ngồi ở trên ghế, tay thì thỉnh thoảng vuốt ra sau lưng.
Cũng không biết có phải là do tối ngày hôm qua ngủ không thoải mái hay không, sáng sớm sau khi thức dậy thì lưng cứ bị đau âm ỉ.
“Sao vậy?” Anh đột nhiên hỏi.
“Chỉ là có chút đau lưng thôi.” Cô nói thật.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, lập tức thở dài một tiếng: “Xoay người qua bên kia đi.”
Tưởng Cầm thông minh không hỏi tại sao, nghe lời xoay người qua, bàn tay của anh xoa lên, thỉnh thoảng dùng lực nặng nhẹ xoa bóp cho cô, sức lực tay của anh khống chế rất tốt, giống như biết là chỗ nào của cô xảy ra vấn đề, luôn có thể điều chỉnh để xoa dịu cơn đau.
Tưởng Cầm tựa đầu lên trên lưng ghế, cảm nhận sức lực của anh, dễ chịu nhắm mắt lại.
“Kỹ thuật rất chuyên nghiệp.” Cô nói.
Ở phía sau là giọng nói hờ hững của anh: “Lúc học cấp ba thì có làm việc bán thời gian cho một câu lạc bộ giải trí, lúc đó đã từng học với một vị sư phụ ở trong đó.”
Cô mở mắt: “Câu lạc bộ như thế nào?”
Tay đang đặt ở eo của cô bỗng chốc cứng đờ.
Anh lập tức nở nụ cười, trong giọng cười mang theo chút phiêu đãng không hiểu được, lúc xa lúc gần.
“Cô sẽ không muốn biết đến.”
Tưởng Cầm trầm mặc.
Dựa vào vóc dáng này của Mộ Dung Hoành Nghị, nếu như làm ở mấy nơi như thế này thì chắc có lẽ là không thể tránh được việc bị quấy rối. Cô đột nhiên nghĩ đến lời Đàm Tô đã nói, ông ta nói khi còn bé Mộ Dung Hoành Nghị đã phải chịu hết tất cả đòn ngược đãi của ba, lúc đó Nhiễm Hiểu Tinh mới đồng ý chuyển ra khỏi nhà cũng phải mang con đi theo. Lúc anh học cấp ba... chắc chắn đó là thời điểm mà hai mẹ con của bọn họ khó khăn nhất.
Lúc mà anh đang vật lộn với cuộc sống thì cô đang làm cái gì?
Bởi vì hận mà cô đã giết chết mẹ của anh.
Trái tim đột nhiên đau đớn như cái gì đó, cứ đau từng cơn.
“Sao vậy?” Anh dừng lại rồi hỏi, giống như là cảm thấy bầu không khí khác thường.
“Không có chuyện gì đâu, chính là... hình như là càng đau hơn.” Cô vội vàng đứng dậy, không thể để cho anh biết quá nhiều, tìm cớ mà nói: “Để tôi đi khám bác sĩ là được rồi.”
Nói xong thì cô đi khỏi, giống như là chạy trốn.
Bước ra khỏi cửa, cô dựa vào vách tường từ từ trượt ngồi xuống ghế.
Cho dù giữa cô với anh trở nên hài hòa bao nhiêu thì bóng ma của quá khứ vẫn luôn luôn không thể tiêu tan được, không có lúc nào mà không nhắc nhở cô, cho dù có cố gắng bao nhiêu thì đó cũng chỉ là một cánh cửa không thể bước qua được.
Bạch Thương Long nói đúng, mối thù giết mẹ chính là thứ không thể nào hóa giải được.
Cô chính là người gây ra.
Điện thoại di động vang lên, là của Nghiêm Túc gọi tới.
Cô hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần rồi nhận điện thoại: “Nghiêm Túc.”
“Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?” Âm thanh đó rõ ràng là một âm thanh đang kiềm chế.
Đầu tiên là Tưởng Cầm giật mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại được cái mà anh ta chỉ là chuyện nào. Trong lúc mà cô đang ngẩn người, Nghiêm Túc còn nói: “Cô bị ngu ngốc hả? Thế mà lại làm chuyện tổn thương tới mình.” Nói đến đây, anh ta không thể kìm nén được cơn giận nữa: “Tôi đã nói rồi, cô có bất cứ chuyện gì thì đều có thể đến tìm tôi, cô cho rằng là tôi đang nói chơi có đúng không?”
“Tôi...”
“Cô tình nguyện làm mình bị thương cũng không muốn xin tôi giúp đỡ? Trong lòng của cô, tôi không có giá trị như vậy ư?”
Có thể nghe ra được Nghiêm Túc thật sự đang tức giận. Tưởng Cầm vội vàng nói: “Nghiêm Túc, tôi cũng không có nghĩ như vậy.”
“Vậy thì vì sao chứ?”
Đáp án mà anh ta vẫn luôn chấp niệm dường như là không với tới được.
Tưởng Cầm im lặng trong vài giây đồng hồ mới chậm rãi lên tiếng: “Lúc đối mặt với anh ấy, tôi càng không tự chủ được.”
Hay cho một câu không thể tự chủ được!
Hô hấp của Nghiêm Túc trở nên có mấy phần nặng nề, tiếp theo anh ta trầm giọng cười một tiếng: “Cô biết là anh ta sẽ hủy đi cô.”
Cô không nói chuyện, đáp án đã rõ ràng.
“Được.” Một chữ được này, âm cuối kéo rất dài, một hồi lâu sau mới nói: “Cô có chừng mực thì được rồi.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Trong ống nghe truyền đến âm thanh tút tút, Tưởng Cầm để điện thoại di động xuống. Đối với Nghiêm Túc thì thật ra cô có chút áy náy, biết là anh ta đang cố gắng hết sức để giúp mình, nhưng mà... cô lại không có cách nào đáp lại, mà lại có lỗi.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Nghiêm Túc nhìn vé máy bay ở trong tay, ánh mắt thít chặt lại, tiện ta xé thành hai mảnh, ném vào trong thùng rác...
Một tuần lễ sau, Mộ Dung Hoành Nghị khăng khăng muốn xuất viện, không thể làm gì được anh, Tưởng Cầm đành phải kêu Cao Dương đi làm thủ tục xuất viện.
Mộ Dung Hoành Nghị mang theo kính râm ngồi ở trên xe lăn, Cao Dương đỡ anh lên trên xe, anh hơi nghiêng qua nhìn qua phía cửa sổ, giống như là đang mong chờ cái gì đó.
Cao Dương thấy vậy thì cười một tiếng: “Cô Tưởng đang gọi điện thoại, đợi một lát nữa sẽ vào thôi.”
Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị khẽ giật giật mấy lần, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía của anh ta, lạnh giọng nói: “Nhiều chuyện!”
Cao Dương cười cười, cũng không nói nữa.
Rất nhanh Tưởng Cầm liền đi đến, mở cửa xe ra trực tiếp ngồi vào trong: “Được rồi, lái xe đi.”
Cao Dương khởi động xe, từ đầu đến cuối Mộ Dung Hoành Nghị đều trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, vẫn luôn không lên tiếng nói chuyện, nhưng mà nhìn kỹ lại thì cũng không khó phát hiện khóe miệng của anh đang nhếch lên một độ cong vui vẻ.
Cao Dương lái xe thẳng về Ngọa Long Các, dừng xe ở cổng, nhìn ra phía trước, hơi nhíu mày.
Tưởng Cầm cũng nhìn sang, liếc mắt liền nhìn thấy được người đang ngồi ở trước cánh cửa sắt.
“Sao vậy?” Mộ Dung Hoành Nghị hỏi.
Cao Dương trả lời: “Tổng giám đốc, là cô Dương.”
Không biết là cô ta biết được tin tức ngày hôm nay Mộ Dung Hoành Nghị xuất viện từ đâu, sáng sớm hôm nay Dương Vịnh Hy liền chạy đến đây để chờ anh. Rốt cuộc cũng đã chờ được anh, cô ta vội vàng đứng dậy chạy tới, hai tay đập đập vào cửa xe: “Hoành Nghị... em có lời muốn nói với anh... Mộ Dung...”
Nhìn cô ta ở bên ngoài cửa xe, tóc tai bù xù, bộ váy trắng ở trên người nhào nát, gương mặt rõ ràng đã gầy đi mấy phần, lúc đầu sắc mặt vốn dĩ không tốt, bây giờ do kích động nên trở nên đỏ bừng, đang vội vàng đập cửa xe: “Hoành Nghị...”
Tưởng Cầm thở dài ở trong lòng, đối với người phụ nữ này, cho dù như thế nào thì cô cũng không thể hận được.
Xoay mặt qua chỗ khác, cô nghĩ việc này cứ để cho Mộ Dung Hoành Nghị tự mình giải quyết đi.
Có lẽ là cô đang quá mức đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô cũng không để ý tới là mình đã thở dài một hơi.
Ở trên tay đột nhiên có một bàn tay to lớn bao trùm lại, vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Tưởng Cầm giật mình, nghiêng đầu qua nhìn anh.
“Chờ tôi một lát.” Anh nói xong, ra hiệu cho Cao Dương đẩy anh xuống xe.
Nhịp tim của Tưởng Cầm bỗng dưng tăng tốc, thẳng cho đến khi anh xuống xe rồi cô vẫn còn có chút hoảng hốt.
Anh...
Ở bên ngoài xe, Dương Vịnh Hy nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị thì càng khóc dữ dội hơn, quỳ gối ở phía trước xe lăn của anh, gương mặt chôn giữa hai đầu gối của anh, khóc không thành tiếng: “Hoành Nghị... thật sự xin lỗi, cầu xin anh tha thứ cho em đi, có được hay không? Em không thể không có anh được...”
“Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị chính là như vậy, một khi anh quyết định chuyện gì đó thì anh tuyệt đối sẽ không quay đầu, thậm chí là ngay cả một tia thương lượng cũng không có.
“Đừng mà...” Dương Vịnh Hy chỉ biết gào khóc, nɠɵạı trừ khóc ra thì cô ta cũng không biết mình phải làm như thế nào mới có thể đá động được anh.
Đã từng chỉ cần nhìn thấy nước mắt của cô ta thì anh sẽ thỏa hiệp.
Nhưng mà cô ta đã quên, bây giờ đã không phải là quá khứ nữa.
“Cao Dương chờ một lát nữa đưa cô ấy trở về đi.” Mộ Dung Hoành Nghị lạnh nhạt ra lệnh.
“Vâng.”
Dương Vịnh Hy lập tức cảm thấy sợ hãi, ôm chặt lấy anh: “Hoành Nghị, đừng đuổi em đi mà, em sai rồi, anh trừng phạt em như thế nào cũng được hết, nhưng mà... xin anh đừng không quan tâm đến em...”
Tiếng khóc của cô ta gần như khản đặc, kể từ lúc anh nhập viện đến nay, ngày nào cô ta cũng sống trong nước mắt, thật vất vả mới có cơ hội trốn ra ra gặp được anh một lần, cô ta không muốn từ bỏ như vậy. Chỉ cần cô ta đủ cố gắng, lại cố gắng thêm một chút nữa thì có thể anh sẽ mềm lòng.
Tưởng Cầm ở trong xe im lặng mà nhìn, cô có thể cảm nhận được sự đau khổ của Dương Vịnh Hy, lại nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, cô nghĩ yêu một người đàn ông như thế này thì chắc chắn phải đau khổ thôi.
Dương Vịnh Hy như thế, cô cũng chạy không khỏi.
Vẻ mặt của Mộ Dung Hoành Nghị vẫn không thay đổi, anh nhẹ nhàng đẩy tay của cô ta ra, thân thể cúi xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Vịnh Hy, em không nên động vào cô ấy.”
Dương Vịnh Hy lắc đầu mãnh liệt: “Sẽ không đâu, sẽ không làm vậy nữa đâu. Hoành Nghị, anh cho em thêm một cơ hội đi, có được hay không? Tùy anh muốn... muốn với cô ta như thế nào... em cũng sẽ không để ý...”
“Tôi đã cho em một cơ hội rồi.” Mộ Dung Hoành Nghị ngồi thẳng người dậy, giọng nói lạnh nhạt đến vô tình: “Ngay trên con đường này, camera giám sát đã quay lại được hết tất cả.”
Lần đó anh đã lựa chọn im lặng, nhưng mà lần này anh tuyệt đối sẽ không làm như không thấy nữa.
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Dương Vịnh Hy đau khổ cầu xin, không để ý đến tự tôn, không để ý đến mặt mũi, chỉ cần anh có thể tha thứ cho cô ta thì cô ta cần gì phải để ý mấy cái này nữa.
Đúng lúc này, ở trên đường có một chiếc xe đang chạy tới, chạy đến trước mặt thì lập tức dừng lại.