Trước khi Bạch Thương Long rời đi, Mộ Dung Hoành Nghị gọi anh ta lại.
"Chuyện của cô ấy, tôi không muốn anh tiếp tục tham gia!”
Anh ta ngoái nhìn: "Anh muốn chỉ điều gì?”
"Tất cả."
Bạch Thương Long cười, lắc đầu: "Hoành Nghị, cậu không có cách nào bó buộc tôi!”
"Cho dù đứa bé trong bụng cô ấy, sau này sẽ gọi anh là chú, anh cũng không từ bỏ sao?”
Bạch Thương Long cứng đờ, cắn răng, cũng không nói câu gì, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi Tưởng Cầm trở về, thấy Bạch Thương Long vẫn chưa rời đi, chỉ đứng ở trong hành lang.
Cô biết, anh ta đang chờ cô.
Tưởng Cầm đi tới, ánh mắt kiên định của Bạch Thương Long khóa cô lại, nói: “ŧıểυ Cầm, em có biết mình đang làm gì không? Em và Mộ Dung không có khả năng đâu! Đừng tiếp tục lưu luyến, đi theo tôi đi, tôi đưa em rời khỏi nơi này!”
Tưởng Cầm đi đến đứng trước cửa sổ, quay đầu lại: "Có thuốc lá không?"
Bạch Thương Long do dự một chút, sau đó vẫn lấy ra và đưa tới, Tưởng Cầm rút ra một điếu, anh giúp cô châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi thỏa mãn nhả ra làn khói trắng như sương mù.
"Bạch Thương Long." Cô gọi tên anh ta, ngoảng đầu lại, cười nhẹ với anh ta một tiếng: “Tôi muốn thử xem!”
Bạch Thương Long sững sờ, lập tức nôn nóng: "ŧıểυ Cầm, em điên rồi sao!”
Cô gật đầu: "Coi như tôi bị điên rồi đi!”
Anh ta nóng nảy đến mức kéo người cô lại, ép buộc cô đối diện với mình: “Hận thù nào cũng có thể hóa giải, nhưng mối thù giết mẹ tuyệt đối không thể nào! Em sẽ chỉ khiến bản thân mình bị tổn thương thêm lần nữa!”
"Tôi biết." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, gạt tay anh ta ra, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại hít một hơi nữa: “Tôi nghĩ, cho dù kết quả của chúng tôi thế nào, chắc anh ấy cũng không thể nào dễ chịu đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, dường như không còn đau nữa.”
Bạch Thương Long sững sờ nhìn cô, trong phút chốc lại có một loại ảo giác.
Ở giữa cô và anh ta đã dựng lên một bức tường cao, rõ ràng cô đang ở rất gần, lại khiến anh ta không thể nào chạm đến. Ngay cả việc muốn yêu thương cô, anh ta cũng không có tư cách.
Cảm giác này rất tồi tệ.
Khi Tưởng Cầm quay về phòng bệnh, khuôn mặt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức trầm xuống.
"Cô hút thuốc lá?"
Tưởng Cầm ngửi mình, cô đã đứng trước gió thật lâu, mùi khói thuốc vẫn chưa bay đi sao? Hay là cái mũi của tên này quá thính?
"Có hút một điếu." Cô không quan tâm lắm.
Nhưng thái độ thờ ơ này của cô đã khiến Mộ Dung Hoành Nghị càng thêm tức giận: “Vậy cô còn muốn hút mấy điếu? Có phải cô đã quên mình là phụ nữ mang thai rồi? Nicotin sẽ khiến thai nhi ở giai đoạn đầu bị dị dạng, cô không biết sao?”
"Đó chỉ là vấn đề xác suất."
Mộ Dung Hoành Nghị bị cô chẹn họng đến mức sắc mặt càng thêm khó coi, cuối cùng âm trầm cười, nói: “Được rồi, tối lắm. vẫn còn mạnh miệng đúng không? Xem ra trước kia tôi đã quá tốt với cô rồi!”
Tưởng Cầm không quan tâm đến cơn giận của anh, đúng lúc y ta tiến vào phòng bệnh cho anh uống thuốc.
"Lại là cái gì đây?”
Mộ Dung Hoành Nghị bài xích nhíu chặt lông mày, vì không nhìn thấy, nên anh tỏ ra nghi ngờ với tất cả những thứ quanh mình.
"Có thể khiến anh giảm bớt sự đau đớn ở chân!” Y tá trả lời.
"Tôi không cần."Mộ Dung Hoành Nghị tỏ vẻ rất mạnh mẽ.
Y tá có chút khó khăn nhìn về phía người nhà, Tưởng Cầm nhận thuốc, đi tới. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, khuôn mặt của anh trở nên cứng nhắc. Đới với Mộ Dung Hoành Nghị mà nói, tiếng bước chân của cô cũng chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng độ mức độ nhận biết khá cao.
"Bây giờ anh là bệnh nhân, bệnh nhân chỉ cần phối hợp!” Tưởng Cầm không cho phép từ chối muốn ép anh há miệng, Mộ Dung Hoành Nghị trừng mắt: “Cô chắc chắn đây là cách đối xử với bệnh nhân sao?”
"Tình huống đặc biệt cần đối xử đặc biệt!” Tưởng Cầm mỉm cười, nhưng hai tay cũng không buông lỏng, Mộ Dung Hoành Nghị hít thật sâu, muốn đẩy cô ra, lại sợ làm cô bị thương, cuối cùng anh đen mặt: “Đưa thuốc đây!”
Tưởng Cầm đã có một tầng mồ hôi trên trán: “Sao không nói sớm!”
Đọ sức với anh, quả thực có chút mệt.
Uống thuốc xong, anh trừng mắt về phía Tưởng Cầm: “Nếu như tôi có bất cứ tác dụng phụ nào do uống thuốc, cô cũng không tránh khỏi việc có liên quan!”
Tưởng Cầm cười: "Không ngờ anh vẫn rất sợ chết!”
Loại người hận sẽ hận đến cực hạn như anh, không phải là không sợ hãi sao?
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu sang bên khác, một lúc lâu sau mới nói: “Chẳng qua bây giờ không muốn chết sớm như vậy mà thôi!”
Bởi vì, có chờ mong.
"Sợ chết không có gì sai, anh không cần phải cảm thấy ngại ngùng!” Tưởng Cầm phối hợp nói, sau đó ngồi ở bên cạnh gọt táo.
Anh cắn răng: "Tôi có nói tôi sợ chết sao?"
Tưởng Cầm nghiêng đầu nhìn anh: “Không muốn chết sớm và sợ chết không phải có cùng ý nghĩa sao?”
"Cô... Được rồi!" Anh nhắm mắt dưỡng thần, lười nói, dù sao nói nhiều thế nào cô cũng sẽ không hiểu.
Một lát sau, Lưu Bình đến đây, mang theo canh cá nấm hương bổ mắt.
Mộ Dung Hoành Nghị không có gì để nói với bà ta, Lưu Bình cũng cảm thấy giữa hai người không có lời nào để nói, đặt canh xuống, đặn dò Tưởng Cầm hai câu liền trở về.
"Uống chút canh đi." Cô nói.
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng đầu qua: "Đợi lát nữa tôi bảo Cao Dương đưa cô về!”
"Buối tối tôi ở đây!” Tưởng Cầm nói vô cùng nhẹ nhàng, đưa thìa đến bên môi anh: “Há miệng ra!”
"Có y tá chăm sóc là được rồi, cô trở về cho tôi!”
Tưởng Cầm đặt bát xuống, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, sau đó nói: “Anh sợ tôi tiếp cận anh?”
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ giật mình, khuôn mặt anh tuấn căng thẳng, cứng nhắc trả lời: “Tôi sợ cái gì? Cô còn có thể ám hại tôi sao?”
"Vậy cũng đừng thẹn thẹn thùng thùng như con gái vậy!” Tưởng Cầm cầm thìa đưa tới.
Mộ Dung Hoành Nghị hít một hơi thật sâu, sau đó nở ra một nụ cười vô cùng kinh diễm: “Cô nói ai là con gái?”
"Được rồi, coi như tôi nói nhầm, uống hết canh đi, nếu không uống sẽ nguội mất!”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, đối với biểu hiện của cô, có thể xem là lời xin lỗi. Vậy nên anh hé miệng, tùy ý để cho cô đút từng muỗng đến hết.
Buổi tối, Tưởng Cầm rất kiên trì muốn ở lại, Cao Dương không yên tâm, cũng khăng khăng muốn ở cùng. Bây giờ bất cứ lời nói nào của Mộ Dung Hoành Nghị cũng mất đi sức uy hiếp, anh buồn bực nằm trên giường, nhắm mắt lại không thèm quan tâm đến bọn họ, mặc cho người phụ nữ kia làm loạn.
Ngày hôm sau Đàm Tô đến bệnh viện từ rất sớm, thấy sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị không tệ, cười híp mắt nói: “Tôi còn tưởng rằng là cậu không gượng dậy nổi nữa đó, tôi đang suy nghĩ xem phải an ủi cậu như thế nào mới tốt.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi cười cười lạnh thành tiếng: “Mấy cái loại viễn cảnh đó không thích hợp với tôi đâu.”
“Không sai, không sai, không hổ là học trò của Đàm Tô tôi.”
Tưởng Cầm rót cho Đàm Tô ly nước, ông ta nhìn cô với ánh nhìn sâu xa, vui vẻ nói: “Cũng may là có cô nhóc này.”
Mộ Dung Hoành Nghị chỉ coi như là không nghe thấy, thúc giục Cao Dương đi đến hỏi bác sĩ lúc nào thì mình có thể xuất viện, đáp án nhận được là ít nhất phải nửa tháng.
Mộ Dung Hoành Nghị lắc đầu: “Không được, nửa tháng nữa thì lâu quá, tôi cho ông ta một tuần.”
Tưởng Cầm nghe thấy, không tán thành nói: “Đừng có tưởng như là mình khỏe lắm, bác sĩ cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.” Không để ý đến sự phản đối của Mộ Dung Hoành Nghị, cô quay đầu nói với Cao Dương: “Nói với bác sĩ là chúng ta nhất định sẽ phối hợp với trị liệu của ông ấy.”
Cao Dương mỉm cười: “Vâng.”
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy, phản ứng giống như cười mà không phải cười, nói chung là lộ ra một sự lạnh lẽo Cao Dương cậu đã quên là ai phát cho cậu tiền lương cao như vậy à?”
“Ha ha, tổng giám đốc, cô Tưởng nói đúng đó, anh cứ ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi.” Cao Dương quay người liền đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Ngay cả trợ lý của mình mà cũng nghe lời của Tưởng Cầm, cái này khiến cho Mộ Dung Hoành Nghị có chút khó chịu, bởi vì lực ảnh hưởng của cô đã bắt đầu từ từ ngấm vào, ngấm vào bên cạnh anh, điều này làm cho anh cảm thấy lo âu.
Từ đầu đến cuối, Đàm Tô đều thu hết biểu cảm ở trên mặt của anh vào trong mắt, anh không thấy thì cũng coi như là chuyện tốt, đó chính là có thể không kiêng kị gì mà nhìn chằm chằm, cẩn thận nghiêm cứu kỹ lưỡng.
Lúc Tưởng Cầm đi ra ngoài mua đồ ăn, Đàm Tô không nhanh không chậm lấy ra đầu thuốc của mình, đập đập ở trên mặt đất rồi nói: “Tôi nghe nói là tai nạn của Dương Vịnh Hy gây ra đã được nhà họ Dương giải quyết rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng trả lời: “Vẫn may là cô ấy không có việc gì, tôi có thể coi đây như là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nếu không thì...”
Lời ở phía sau anh không nói nữa, nhưng lại có một luồng nhiệt lạnh lùng lan tràn bốn phía.
Đàm Tô đã biết mà còn hỏi: “Cậu nói cô ấy là cô ấy nào vậy? Là vợ sắp cưới của em ấy hả?”
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị lóe lên hai lần, không nhanh không chậm nói: “Sư phụ à, có biết tại sao ông cứ luôn cô đơn hay không?”
Đàm Tô sửng sờ, hỏi theo bản năng: “Tại sao vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười một tiếng: “Bởi vì ông có lúc cực kỳ làm cho người khác không thích.”
Đàm Tô cười haha, có thể để cho đứa học trò này chán ghét mình, vậy mà ông ta lại có một loại cảm giác thỏa mãn.
Nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Hoành Nghị, ông ta chậm rãi nói: “Có chuyện này tôi cần nói với cậu.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, xem như là đáp lại.
“Tôi muốn thu nhận con bé Tưởng Cầm đó làm học trò của tôi.”
Mộ Dung Hoành Nghị nghe xong thì lập tức phản đối: “Không được, tôi không đồng ý.”
Đàm Tô cười nói: “Thật ngại quá, sao cậu lại không đồng ý chứ. Sao vậy? Sợ là con bé ấy được tôi truyền dạy sẽ đoạt đi danh tiếng của cậu hả? Haha, nếu như cậu có thể thắng được tôi trong cuộc thi đấu quốc gia, vậy thì cũng được coi là tài giỏi rồi, không cần phải sợ đâu.”
Đôi mắt của Mộ Dung Hoành Nghị trở nên hơi u ám, buồn bực nói: “Học tập làm giày có bao nhiêu vất vả, cả ông và tôi đều biết rất rõ ràng, cô ấy là một người phụ nữ, sao có thể chịu khổ cực như vậy được.”
“Cái này thì cậu khỏi cần có quan tâm.” Đàm Tô bình chân như vại nói: “Chuyện này để tôi tự mình đi hỏi con bé, con bé từ chối thì tôi đảm bảo sẽ không hỏi lần thứ hai nữa đâu.”
Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng nghiến lợi: “Ông biết rõ là cô ấy sẽ không từ chối mà.”
Hiện tại người phụ nữ đó có một sự nhiệt tình kì lạ đối với giày, anh chưa từng xem nhẹ, lúc cô nhìn thấy giày do mình làm ra, cảm giác ghen tị nhàn nhạt ở trong mắt, cho nên anh có thể khẳng định được Đàm Tô mở miệng nói thì cô tuyệt đối sẽ không từ chối.
“Vậy thì thật là tốt quá đi.” Đàm Tô làm càn nhìn chằm chằm vào biểu cảm ở trên mặt của anh, cười tủm tỉm nói: “Việc này tôi chỉ nói cho cậu biết một tiếng thôi, cho dù cậu có ngang ngược đi nữa thì cũng không thể xen vào việc tôi thu nhận học trò được, cũng không quản được chuyện người ta bái thầy đâu nhỉ.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn sang chỗ khác: “Nói tóm lại là tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Lúc này, Tưởng Cầm đẩy cửa bước vào, thấy bộ dạng của anh khó chịu, cô cũng không để ý.
Đàm Tô nhìn về phía cô, cười hỏi: “Cô gái nhỏ à, cô có đồng ý làm học trò của tôi không?”
Tưởng Cầm nhất thời sửng sốt: “Sư phụ Đàm, sư phụ đồng ý thu nhận tôi làm học trò hả?”
Đàm Tô gật đầu, Tưởng Cầm mừng rỡ: “Tốt quá đi thôi! Đương nhiên là tôi đồng ý rồi.”
Mặc dù là sự nghiệp thiết kế vừa mới được bắt đầu, nhưng mà cũng không có gì so với việc tác phẩm do tự tay của mình làm ra càng có thành công hơn, đương nhiên là cô đồng ý rồi.