Máu tươi từ trong miệng cô bắn ra ngoài. Tôn Đại Phi kinh hãi nhìn cảnh này, cả người cứng đờ lại.
Chỉ chốc sau, chợt nghe thấy tiếng hét vang dội xuyên qua nóc nhà, tiếp theo là một loạt tiếng chó cắn, rồi một người đàn ông bế một người phụ nữ người đầy máu xông ra ngoài...
Ôn Uyển bị hạ đường huyết, vừa bước lên bậc cầu thang cuối cùng đột nhiên ngất xỉu, chưa kịp giơ tay bám lấy tay vịn, cả người đã ngã xuống.
***
Trong phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc khử trùng gay mũi, đủ loại dụng cụ lạnh như băng liên tiếp đâm vào cơ thể cô, bình dưỡng khí không ngừng phát ra tiếng động như tiếng nước sôi. Tôn Đại Phi mặc quần áo vô khuẩn, ngồi bên giường chăm chú nhìn Ôn Uyển đang đeo bình dưỡng khí nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt của cô trắng bệch không có chút huyết sắc nào, giống như người chết vậy, chỉ có điện tâm đồ nhịp nhàng lên xuống chứng tỏ cô còn sống. Một lần nữa nhìn Ôn Uyển trong tình trạng nguy kịch, trong lòng Tôn Đại Phi không có đau nhói cùng mơ hồ như lần trước, giờ phút này, lòng anh đau đớn như bị dao cắt.
Tại sao người nằm trên giường không phải là anh? Tại sao lại là cô! Anh thà rằng mình chết đi, cũng không muốn cô chịu chút tổn thương nào.
Uyển Uyển, em không được chết, em chết rồi sao còn tha thứ cho anh được nữa? Anh nói, giọng khàn khàn, đã hai ngày ba đêm, cô vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi lần nhớ tới cảnh cô lăn từ trên cầu thang xuống, anh tựa như gặp ác mộng, nỗi đau đớn này giống như năm đó, khi anh trúng mai phục, đã vô tình khiến con tin bị chết.
Bây giờ, những chuyện kia không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng lúc này chính là an nguy của Ôn Uyển. Chỉ cần cô còn sống, dù cô có tha thứ cho anh hay không, anh cũng chấp nhận.
Tiểu Đồng Đồng đã được ông bà Tôn bế đi rồi, chăm sóc cho thằng bé rất tốt, có điều đứa nhỏ này rất sợ gặp người lạ, không được nhìn thấy mẹ, nó vẫn thường khóc rống lên.
Bên ngoài phòng bệnh, Lăng Bắc Sam và Quách Mạn đứng bên cửa sổ, các cô thật sự không thể ngờ được, Ôn Uyển lại gặp chuyện không may lần nữa. Chỉ chốc lát sau, Úc Tử Duyệt, Lục Khải Lâm, Nhan Tịch cũng cùng nhau chạy tới. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tôn Đại Phi, Úc Tử Duyệt cũng không trách cứ anh nữa, chỉ thở dài lắc đầu nhìn vào bên trong.
Anh ấy đã ở bên trong lâu rồi đúng không? Cứ tiếp tục như vậy anh ấy sẽ suy sụp mất. Lúc này, Lục Khải Lâm chợt nói.
Ừ, đã hai ngày ba đêm rồi, em vừa mới nói chuyện điện thoại với Diệc Thần, anh ấy bảo đừng động tới Đại Phi, khổ thế này anh ấy chịu được. Lăng Bắc Sam nói, những người khác đồng loạt thở dài.
Quách Mạn, em đang mang thai, đừng ở bệnh viện lâu quá, mau về đi. Lục Khải Lâm nhắc nhở. Quách Mạn đã có thai được hai tháng rồi, đây là chuyện vui lớn của nhà họ Lăng trong năm nay.
Em không sao. Bắc Sam, hay là chúng ta cùng về thôi.
Trong lúc Quách Mạn còn đang nói, trong phòng bệnh đột nhiên truyền ra tiếng động, một nhóm bác sĩ cùng y tá vội chạy tới. Lăng Bắc Sam liền kéo Quách Mạn sang một bên tránh đường. Mấy người phụ nữ sợ hãi nhìn vào trong phòng bệnh, Tôn Đại Phi dáng vẻ lo lắng, khổ sở bị bác sĩ chặn ở một bên, giường bệnh bị bây kín, không ai nhìn thấy được tình trạng của Ôn Uyển.
Hi vọng không xảy ra chuyện gì. Có người nhỏ giọng lầm bầm. Cùng là phụ nữ với nhau, các cô đều không mong ai gặp bất hạnh. Nếu như Tôn Đại Phi không phải bạn của các cô, các cô nhất định sẽ kiên quyết không cho Ôn Uyển và anh ta bên nhau. Có người phụ nữ nào đang bụng mang dạ chửa, nhìn người mình yêu cùng với người phụ nữ khác anh anh em em, có thể chịu đựng được?
Ôn Uyển đang nằm trên giường bệnh, bị các y bác sĩ vây kín, không nhìn thấy được gì, Tôn Đại Phi trong lòng sợ hãi, dần dần, sợ hãi cũng không còn, anh đã quyết định, nếu cô chết, anh sẽ chết theo.
Ôn Uyển, em mau tỉnh lại cho anh! Nếu không, anh sẽ chết cùng với em! Em đành lòng để Đồng Đồng trở thành cô nhi, không cha không mẹ sao?
Tôn Đại Phi nặng nề nói thầm trong lòng.
Tỉnh! Bệnh nhân tỉnh rồi! Một y tá vui mừng hô lên, Tôn Đại Phi đang hoảng hốt đứng bên cạnh, nghe thấy lời này, nước mắt không khống chế được mà chảy ra, từng giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, lưu lại ở dưới cằm lún phún đầy râu, rồi tiếp tục rơi xuống đất.
Người phụ nữ trên giường bệnh, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt ngây ngốc nhìn mọi người, nét mặt đờ đẫn, giống như hồn phách đã bay tới một nơi khác vậy.
Tôn Đại Phi vội vọt tới. Bác sĩ đang cầm đèn pin cầm tay chiếu vào mắt cô, Ông... Các người không được đụng vào tôi. Ôn Uyển đột nhiên hét lên, giọng nói không lớn, rất yếu ớt, nhưng rõ ràng là đã dùng hết sức.
Các người đừng đụng vào cô ấy! Tôn Đại Phi cũng như phát điên, chạy tới bênh vực cô, đẩy vị bác sĩ kia ra xa, Ôn Uyển, đừng sợ, đừng sợ. Anh tiến lại, đau lòng nói, chỉ thấy ánh mắt Ôn Uyển nhìn anh trống rỗng.
Dáng người gầy yếu, hai mắt ngơ ngác, thoạt nhìn khiến người khác rất đau lòng.
Tôi... Anh... Anh là ai? Ôn Uyển hoảng hốt nói, nhìn người đàn ông mặt đầy râu, dáng vẻ sa sút, đáy mắt đầy quầng thâm, bàn tay giấu trong chăn không tự chủ nắm chặt lại.
Tôn Đại Phi nghe cô nói, cả người sững sờ, kinh ngạc nhìn cô, giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô, Ôn Uyển... Em... Em làm sao vậy? Tôn Đại Phi không thể tin suy nghĩ trong lòng anh lúc này là thật, Em đánh anh, mắng anh đi... Đừng đùa giỡn anh như vậy...! Tôn Đại Phi nói không mạch lạc, tay vươn ra định vuốt ve khuôn mặt của cô, chỉ thấy cô vung tay, dùng sức hất tay Tôn Đại Phi ra.
Anh đừng đụng vào tôi! Ôn Uyển run giọng nói, sợ hãi nhìn anh. Các bác sĩ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, khuyên Tôn Đại Phi tránh ra để bọn họ kiểm tra. Tôn Đại Phi vội tránh ra, sợ sệt đứng đó, cảm giác Ôn Uyển dường như đã thay đổi...
Các người không được đụng vào tôi! Tránh ra! Cha, cha... Ôn Uyển như bị điên, không ngừng kêu.
Các người đừng đụng vào cô ấy! Uyển Uyển, đừng sợ. Tôn Đại Phi kích động quát, chợt bắt lấy tay Ôn Uyển.
Ngoài phòng bệnh, mấy người phụ nữ kinh ngạc nhìn cảnh bên trong, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Ôn Uyển như người bị điên vậy. Nhan Tịch nhỏ giọng nói, những người khác sửng sốt nhìn vào bên trong.
Một y tá đè Ôn Uyển xuống, đeo dụng cụ chụp CT não vào cho cô, bắt đầu tiến hành kiểm tra não bộ. Tôn Đại Phi bị thuyết phục, đứng bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô.
Ôn Uyển giống như một con hổ non sợ hãi, không ngừng vùng vẫy, nét mặt cũng tràn đầy sợ hãi.
Kết quả CT cho thấy, thần kinh não bộ của cô ấy không bị tổn thương gì. Bác sĩ nói.
Không bị tổn thương, tại sao lại giống như bị điên thế này? Mấy bác sĩ chuyên khoa thần kinh nghi hoặc nghĩ.
Tiểu thư, cô có biết mình tên là gì không?
Tôi... Tôi là Lạc Tiểu Nhã! Các người mau buông ra! Tôi muốn tìm cha! Ôn Uyển kích động quát, dáng vẻ nhìn như người điên.
Lạc Tiểu Nhã?
Tôn Đại Phi nhớ được cái tên này, đó vốn là tên của Ôn Uyển, nhưng cha cô đã qua đời từ khi cô có mười mấy tuổi rồi.
Tôn Đại Phi nghĩ đi nghĩ lại, tim càng đau xót. Có khi nào Ôn Uyển bị mất trí không?
Nhưng, bác sĩ nói, não cô không bị tổn thương gì. Tôn Đại Phi sợ hãu, chỉ nghe bác sĩ nói, bệnh nhân hiện đã không còn đáng ngại. Một bác sĩ đi tới cạnh anh, nói muốn thảo luận tình hình của Ôn Uyển với anh, Tôn Đại Phi không từ chối.
Ôn Uyển được chuyển sangg phòng bệnh bình thường, dọc đường đi không ngừng la hét, giống như người bị điên vậy. Mấy người phụ nữ ngơ ngác nhìn cảnh này, Ôn Uyển điên rồi sao? Có người hỏi.
***
Anh Tôn, não cô ấy không có chút tổn thương nào, theo lí thuyết không thể xảy ra tình huống như thế.
Cô ấy không nhớ được mình là ai sao? Cô ấy còn gọi cha nữa, cha cô ấy đã qua đời lâu rồi. Tôn Đại Phi kích động quát, Lang băm! Các người đều là lang băm! Ông đây sẽ phóng hỏa đốt hết cả bệnh viện này. Tôn Đại Phi kích động quát. Anh vừa kể lại chuyện Ôn Uyển bị ngã cho họ nghe, họ cũng nói đầu của Ôn Uyển không bị tổn thương.
Các người đừng đụng vào tôi. Tôi muốn gặp cha, tôi muốn cha! Cút đi!
Ôn Uyển! Tôn Đại Phi đi vào phòng bệnh, thấy Ôn Uyển đang 'nổi điên', vội vàng xông tới, đau lòng rống lên, Các người cút ngay! Cút cho tôi! Anh cũng như bị điên, không khống chế được hét lớn, đuổi các y tá ra ngoài.
Uyển Uyển, không sao đâu. Anh đã đuổi bọn họ đi rồi, không ai dám đụng tới em đâu. Ôn Uyển hoảng sợ nhìn anh, thấy anh tiến lại gần, cô không ngừng lùi về phía sau.
Uyển Uyển, đừng sợ. Anh là Đại Phi, là chồng của em! Chúng ta còn có một đứa con trai tên là Đồng Đồng, em cũng không nhớ ra sao? Tôn Đại Phi dè dặt đi đến gần, khóe miệng mỉm cười, nhỏ giọng nói với cô.
Ôn Uyển nhướn mày, Chồng? Cô lầm bầm hỏi.
Tôn Đại Phi đau lòng, giấy ly hôn anh chưa hề cầm đi công chứng, chữ kí bên trên cũng không phải của anh, hai người chưa hề ly hôn. Lời anh nói là thật, cũng là đang lừa gạt Ôn Uyển.
Đúng vậy. Anh là chồng em! Anh cười dịu dàng, mừng rỡ nói, hốc mắt hồng hồng, nước mắt chực rơi xuống lại bị anh ép trở lại. Anh dè dặt ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vươn tay, kéo cô lại.
Ôn Uyển cảnh giác lùi lại phía sau, vẻ mặt sợ hãi, Anh... Anh lừa tôi! Tôi muốn cha! Tôi muốn cha! Cô kích động nói.
Uyển Uyển! Anh không lừa em, anh thật sự là chồng em! Là người chồng thương yêu của em! Chúng ta còn có con nữa, để anh gọi người đưa nó tới. Tôn Đại Phi kích động nói, rồi kéo cô vào trong ngực. Ôn Uyển không giãy dụa nữa, cả người căng cứng. Anh vòng tay ôm lấy người cô, lòng đầy kích động, ôm cô thật chặt.
Uyển Uyển, anh là chồng em. Đừng sợ! Chồng sẽ không làm tổn thương em nữa. Tôn Đại Phi khàn giọng nói, ôm cô rất chặt, chặt đến cô không thở được. Tay Ôn Uyển níu lấy vạt áo của anh, khó khăn nhắm mắt lại, lại chợt mở ra.
Anh thật sự sẽ không làm tổn thương em chứ? Anh dám làm tổn thương em, em kêu cha đánh anh. Ôn Uyển trở nên vô cùng yên tĩnh, có chút làm nũng cùng sợ hãi nói.
Tôn Đại Phi nghe cô nói, trong lòng mừng thầm, cảm giác cô bắt đầu tin tưởng mình rồi. Cho dù cô có trở thành thế nào, chỉ cần cô tin tưởng anh là tốt rồi! Quên mất anh từng mắc lỗi với cô cũng tốt, Đúng vậy! Uyển Uyển yên tâm, anh sẽ không làm tổn thương em, chồng em thương em còn không hết nữa. Anh nhìn mặt cô, chân thành dỗ dành, cúi đầu, yêu thương hôn lên trán cô.
Con của chúng ta đâu? Ôn Uyển nhỏ giọng hỏi, ánh mắt thắc mắc nhìn anh. Tôn Đại Phi cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lúc này, vì quá kích động, căn bản không suy nghĩ được gì nữa, Đồng Đồng, để anh gọi người lập tức đưa nó tới. Anh kích động nói.