Anh không ra tay đánh hai gã đàn ông đang ngăn anh lại, với khả năng của anh, quật ngã hai người này rất dễ dàng, nhưng anh không muốn để cô thêm chán ghét mình. Trơ mắt nhìn cô ngồi lên xe rời đi, anh chán nản đứng đó. Cả một đêm không ngủ, một ngày không ăn khiến anh có chút mệt mỏi, đầu óc choáng váng, thân thể lảo đảo.
Tôn Đại Phi lên xe, đi tới khách sạn gần đo thuê phòng, nghỉ ngơi một lát, cũng nghĩ xem bây giờ bản thân nên làm gì.
Nằm trên giường trong khách sạn, nhắm hai mắt lại cũng đều nhìn thấy Ôn Uyển. Tôn Đại Phi biết, lần này cô không chịu tha thứ cho anh, nguyên nhân chính là chuyện ở khách sạn hôm đó, anh nhất thời xúc động mà đi cùng Miki. Nếu như lúc đó, anh ở lại phòng đợi cô thêm chút nữa, chắc chắn cô sẽ không rời đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm hối hận.
Cố Diệc Thần hay nói: củ cải tốt lại bị lợn bẻ cong! Tôn Đại Phi anh chính là lợn! Chính là con lợn ngu ngốc! Ban đầu anh còn cho rằng Ôn Uyển giống với đám phụ nữ qua đêm cũng anh rồi vui vẻ rời đi, anh cũng với suy nghĩ 'giúp Cô Diệc Thần' mà tiếp cận cô.
Bây giờ suy nghĩ kĩ lại, có lẽ lần đầu tiên gặp nhau trên máy bay, anh đã bị vẻ đẹp của cô làm rung động, nhưng là do anh không muốn thừa nhận mình đã có tình cảm với cô, nên mới lấy cớ như vậy để đến gần cô.
Có điều, vừa mới tiếp cận cô, tình cảm ấy đã không thể vãn hồi.
Nhưng anh vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân với Ôn Uyển, cũng cảm thấy Ôn Uyển không thể nào thích anh được, cô cũng giống với những người phụ nữ kia thôi.
Tôn Đại Phi càng nghĩ, đầu càng đau, cuối cùng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
***
Bị điện thoại của Cố Diệc Thần đánh thức, đến lúc mở mắt ra thì đã là buổi tối, Tôn Đại Phi mơ màng nghe điện thoại, Sao rồi? Cố Diệc Thần cất giọng hỏi. Tôn Đại Phi là bạn bè tốt của anh, năm đó khi Tôn Đại Phi trúng phải mai phục của kẻ thù, chính anh đã cứu mạng cậu ta.
Tôn Đại Phi là người rất trọng nghĩa, cho nên những năm này vẫn rất nghe lời anh, Cố Diệc Thần cũng cảm thấy, mình nên khuyên nhủ Tôn Đại Phi, giúp cậu ta sớm hòa giải với Ôn Uyển. Hơn nữa, Ôn Uyển đối với Cố Diệc Thần anh cũng có ơn.
Không có sao cả. Hôm qua cầu xin cả một ngày, nhưng ngay cả đầu ngón tay cô ấy cũng không chạm vào được. Nhà cô ấy không biết lấy đâu ra một con chó nghiệp vụ giải ngũ.
Ha ha ha... Tôn Đại Phi à Tôn Đại Phi, đáng đời cậu lắm. Cố Diệc Thần trêu chọc nói, tưởng tượng đến cảnh Tôn Đại Phi và con chó kia đấu với nhau, anh đã muốn cười rồi.
Cậu thôi đi! Dám giễu cợt ông đây, ông đấy sẽ giết cậu. Tôn Đại Phi tức giận nói.
Nghe giọng nói của Tôn Đại Phi, xem ra cậu ta cũng không tệ lắm, Cố Diệc Thần thầm nghĩ, Cũng phải chịu chút giày vò chứ? Tôn Đại Phi, về chuyện theo đuổi phụ nữ, cậu cần phải học hỏi nhiểu. Thử nhìn tôi xem, tôi phải theo đuổi Bắc Sam hơn hai mươi năm, cậu phải đầy hi vọng mới đúng.
Ha ha... A Thần, cậu nói cũng có ý đúng, nhưng mà tôi tìm Ôn Uyển suốt một tháng rồi... Tôn Đại Phi vừa nói, lại chợt dừng lại, cảm thấy càng nói như vậy, càng cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc và bốc đồng.
Thấy Tôn Đại Phi đang nói lại dừng lại, Cố Diệc Thần cười cười, Cậu nhận ra được là tốt rồi. Đừng tưởng rằng, thứ dễ dàng lấy được là thứ không đáng giá. Ôn Uyển có thai rồi mới nói cho cậu biết, lại chấp nhận sinh đứa nhỏ ra, cho dù cậu không thừa nhận đứa nhỏ này, cô ấy cũng không bỏ đi, điều này cho thấy cô ấy vẫn còn mong đợi ở cậu, vẫn muốn ở lại bên cậu. Tôi nghĩ, nếu như không phải vì vụ tai nạn giao thông ấy, nói không chừng cô ấy cũng không hết hi vọng như bây giờ, còn có hành động lần trước của cậu nữa. Cố Diệc Thần càng nói càng thấy tức giận, cảm thấy Tôn Đại Phi thật đáng đánh đòn.
Cố Diệc Thần cũng hiểu, bình thường Tôn Đại Phi hay bày ra dáng vẻ cà lơ cà phất, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mọi chuyện vẫn luôn biết chừng mực, ai ngờ đâu, sau khi gặp Ôn Uyển, đầu óc cậu ta lại hồ đồ như vậy.
Cũng coi như cậu ta còn may mắn, gặp được người phụ nữ dịu dàng như Ôn Uyển, nếu là người khác đã sớm đá bay cậu ta đi rồi.
Haizz, A Thần à, tôi thật phục cậu đấy, theo đuổi một người phụ nữ suốt hơn hai mươi năm. Tôi mới theo đuổi hai ngày đã không kiên nhẫn được rồi. Tôn Đại Phi trêu chọc nói.
Tôn Đại Phi! Cậu châm chọc tôi, nói tôi thế nào cũng được, nhưng đừng có nói mấy lời không kiên nhẫn đó. Có điều, nếu cậu cảm thấy không đáng thì khỏi phải theo đuổi. Con mẹ nó, có không theo đuổi cũng đừng suốt ngày sống kiểu mơ mơ màng màng thế này nữa! Cố Diệc Thần quát lớn.
Biết rồi! Tôn Đại Phi bất mãn lớn tiếng nói, nói xong liền cúp điện thoại.
Trong lòng Tôn Đại Phi cũng thật lòng bội phục Cố Diệc Thần, có thể theo đuổi một người phụ nữ nhiều năm như vậy. Hôm qua Ôn Uyển đối với anh như vậy, anh đã có chút không chịu được rồi. Ngồi dậy, lắc lắc đầu, anh đi tắm, đi ra ngoài ăn chút gì đó, rồi đến nhà Ôn Uyển.
Lúc đến nhà cô, trời đã tối đen như mực, trong nhà cô vẫn sáng đèn, Đại Hắc nhìn thấy anh, sủa lên hai tiếng, rồi ngồi ở trước cửa, trung thành canh phòng. Ôn Uyển ngồi trên phòng, thấy Tôn Đại Phi lại tới, nhướng mày lắc đầu.
Cô coi chừng Tiểu Đồng Đồng cả một ngày, chỉ sợ thằng bé phát sốt trở lại. Ôn Uyển cảm thấy, bây giờ sống ở nông thôn rất bất lợi cho đứa nhỏ, cho nên cô đã quyết định mấy ngày nữa sẽ trở về Canada, bên đó có nhiều người, còn có thể giúp đỡ cô. Bất kể nói thế nào, đứa nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
Nhìn Đồng Đồng ngủ say, cô đi ra ngoài ban công, thấy dưới nhà, đèn xe vẫn sáng, cô cau mày, đi xuống dưới nhà.
Tôn Đại Phi thấy có bóng người đi đến gần, cho rằng mình bị ảo giác, chỉ thấy Ôn Uyển đã đi ra đến ngoài cổng, anh mừng rỡ, vội xuống xe. Ôn Uyển đứng cách đó không xa, Đại Hắc trung thành canh giữ bên cạnh cô.
Ôn Uyển! Tôn Đại Phi tiến lại, hai tay víu lên cánh cổng, nhìn cô gọi.
Ôn Uyển giữ khoảng cách với anh, Tôn Đại Phi, mấy ngày nữa tôi định sẽ trở về Canada, anh đừng cố gắng làm mấy chuyện vô ích này nữa. Tâm ý của anh, tôi hiểu, nhưng không có nghĩa là tôi có lòng tin có thể quay lại với anh. Ôn Uyển thành thực nói.
Tại sao khi mọi chuyện đã quá muộn, khi cô đã mất hết niềm tin với anh, anh mới cố gắng vãn hồi?
Nghe cô nói muốn đi, trái tim Tôn Đại Phi trùng xuống, Không được đi! Ôn Uyển, em không được đi! Lần này anh rất thật lòng, anh thề, sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Cho anh cơ hội, có được không? Tôn Đại Phi như cầu xin nói, giọng nói khàn khàn mà run rẩy.
Ôn Uyển nghe lời anh nói, sống mũi cay cay, không ngờ Tôn Đại Phi bình thường chẳng thèm ngó ngàng tới cô lại có lúc cầu khẩn cô như vậy.
Nỗi ủy khuất trong lòng hóa thành dòng nước mắt chua xót, cô che miệng, khóc không tiếng động, từng chuyện đã qua quay lại trong đầu. Khi anh dịu dàng, khi anh giễu cợt, khi anh mang người phụ nữ khác về trước mặt cô...
Em đừng khóc. Nhìn thấy cô khóc, Tôn Đại Phi không biết nói gì, không biết làm sao để an ủi cô.
Nước mắt Ôn Uyển rơi càng nhiều hơn, cô không ngừng lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, bỏ hết kiêu ngạo và tự ái, là chuyện cô luôn khinh thường. Có điều, lúc này cô không sao khống chế được tâm tình của mình. Ôn Uyển ngồi thụp xuống, cúi thấp đầu.
Tôn Đại Phi đứng phía ngoài cửa, lo lắng vô cùng, Ôn Uyển, em mở cửa ra đi, cho anh vào, được không? Anh thấp giọng nói, giờ phút này, anh rất muốn được ôm lấy cô, an ủi cô.
Ôn Uyển vẫn lắc đầu, chớp chớp mắt ngăn nước mắt, nghẹn ngào hồi lâu, cổ họng mới miễn cường nói được mấy lời, Tôn Đại Phi, anh đi đi. Mặc dù nhìn tôi có vẻ yếu đuối, nhưng rất ít khi tôi khóc trước mặt người khác. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt anh, điều này đã phạm vào tối kị của tôi, cũng có nghĩa, ngày trước tôi đã phải chịu rất nhiều ấm ức, nhưng không có nghĩ là tôi có thể quay lại với anh. Không sai, buổi sáng hôm đó, ở khác sạn, là chính tôi đã cố ý vứt tấm vé máy bay đi, kích động định quay lại biệt thự, cho anh ngạc nhiên, kết quả...
Cô bình tĩnh nói, từng câu từng chữ bóp nghẹt trái tim anh.
Là anh đáng chết! Ôn Uyển, anh sai rồi! Anh không nên nhất thời xúc động!
Không phải là anh nhất thời xúc động, mà là anh vẫn luôn như vậy. Anh quá kiêu ngạo, không chịu thua kém người ta bao giờ. Người khác tổn thương anh một phần, anh nhất định sẽ trả lại nhiều hơn, đối với tôi cũng vậy. Nếu anh thật lòng yêu cô, sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương cô như vậy.
Đúng thế! Anh là như thế! Anh sai rồi, sau này anh nhất định sẽ tôn trọng em, yêu thương em. Tôn Đại Phi cảm giác lúc này Ôn Uyển rất mỏng manh, chỉ cần anh hơi chần chừ một chút, hơi kiêu ngạo một chút, cô nhất định sẽ biến mất. Anh rất sợ, thực sự rất sợ cảm giác ấy.
Tại sao tôi phải hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh, cho anh cơ hội? Tôi không tìm được lí do thuyết phục bản thân. Hơn nữa, hôm đó, sau khi lên xe taxi, tôi đã thề, đến chết tôi mới tha thứ cho anh. Ôn Uyển nghẹn ngào nói.
Không! Em không được chết. Cho dù anh chết, em cũng không được chết! Đừng nói nhảm như vậy. Ôn Uyển, em chỉ là thề trong lúc tức giận thôi, có thể tha thứ được. Trước kia anh cũng từng là một quân nhân, anh lấy danh nghĩa quân nhân thề với em, sau này anh nhất định sẽ trung thành với em, yêu thương em, cưng chiều em và con, có được không? Tôn Đại Phi vội vàng nói.
Ôn Uyển không nói gì, từng bước lùi về phía sau, Tôn Đại Phi, cảm ơn anh đã cho tôi khoảng thời gian tươi đẹp đó. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi yêu, thật hạnh phúc, thật đẹp. Mặc dù nó là một cuộc tính sai lầm, nhưng tôi vẫn biết nó là thật. Ôn Uyển bình tĩnh nói, khóe miệng nhẹ mỉm cười.
Nghe lời cô nói, Tôn Đại Phi càng thêm đau lòng, hối hận vò tóc, Đó cũng là lần đầu tiên anh để ý tới một người phụ nữ nhiều như vậy. Cho dù mục đích ban đầu không trong sạch. Tôn Đại Phi rống lớn.
Ôn Uyển mỉm cười, Anh về đi! Tôi sẽ không hận anh. Cô la lớn, rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà. Bên kia cổng, Tôn Đại Phi vừa trèo lên cổng, Đại Hắc liền xông tới, không để cho anh trèo qua. Tôn Đại Phi liều mình tiếp tục trẻo, tay áo bị Đại Hắc cắn, anh vẫn không chịu xuống, dùng sức vung tay, Roẹt! Ống tay áo bị xé rách.
Đại Hắc lại cắn ống tay áo còn lại của anh, Tôn Đại Phi tức giận gầm lên, dùng sức vung tay, lúc này, anh đã leo tới đỉnh cổng.
May mắn là Đại Hắc không hề cắn vào da thịt anh, mà chỉ xé quần áo anh thôi. Anh mừng thầm, treo qua cổng, tung mình một cái, rồi nhảy xuống.
Gâu gâu Đại Hắc sủa lớn.
Khốn kiếp! Ông đây vào được rồi! Tôn Đại Phi nhìn Đại Hắc, đắc ý nói. Chợt thấy Đại Hắc đột nhiên như nổi điên, chạy vọt vào trong nhà, Tôn Đại Phi cữ ngỡ nó chạy đi gọi Ôn Uyển, cũng sải bước chạy vào theo, Này! Định mách lẻo sao? Muộn rồi! Tôn Đại Phi đắc ý nói, đi theo Đại Hắc vào nhà, chợt nghe thấy tiếng Bịch bịch...
Ôn Uyển! Tôn Đại Phi sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, Ôn Uyển như quả bóng, đang lăn từ trên cầu thang xuống, hét to.