Chỉ có kẻ ngốc mới ly hôn lúc này.
Cô vừa đến thời đại xa lạ này, cái gì cũng không biết, chỉ có người chồng trước mặt là có thể dựa vào.
Huống chi chồng đẹp trai như vậy, có đốt đèn lồng cũng không tìm ra được, giờ có sẵn đưa tới mà không lấy thì ai dám chê.
“Không ly hôn, kiên quyết không ly hôn.”
Giang Tần lặp lại lần nữa, tỏ rõ quyết tâm của mình.
Sắc mặt của Phó Thiếu Đao hơi thay đổi, cau mày lại.
“Nếu không ly hôn, cô phải tiếp tục ở lại đây, cô nghĩ kỹ rồi?”
“Ừ, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở lại đây, ở lại bên cạnh anh, không đi đâu cả.”
Phó Thiếu Đao liếc nhìn cô một cái đầy kỳ quái, rồi dời mắt đi, “Vậy thì đi về, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, chiều còn phải đi làm.”
Nói xong liền sải bước ra ngoài, Giang Tần vội vàng đuổi theo, sợ bị bỏ lại.
Hai người ra khỏi Cục Dân chính, Phó Thiếu Đao dắt từ trong bãi đỗ ra một chiếc xe đạp, chân dài bước qua ngồi lên yên, chân trái chống đất, nghiêng đầu nhìn Giang Tần.
Anh không nói gì, chỉ liếc cô một cái như vậy.
Giang Tần ngay lập tức hiểu ý anh ấy, nhất thời hơi kích động.
Đây là… bảo cô ngồi yên sau sao?
Bản thân sắp được tiếp xúc gần gũi với ông chồng đẹp trai rồi?
Cô vội vàng ngồi lên, đồng thời vòng tay ôm lấy eo Phó Thiếu Đao đầy hào hứng.
Oa, thật ấm áp, đường nét cơ thể mượt mà, cảm giác chắc nịch, chắc là rất có lực…
Giang Tần còn đang tưởng tượng thì cơ thể Phó Thiếu Đao phía trước bỗng căng cứng.
“Buông ra!”
Anh hạ thấp giọng quát.
“Hả?”
Giang Tần khựng lại, lập tức phát hiện xung quanh đã có không ít người nhìn về phía bọn họ.
Cô vội vàng buông tay.
Quên mất, đây là thập niên bảy mươi với nếp sống bảo thủ, hành vi của bản thân ban nãy quá phóng túng rồi.
Giang Tần nhẹ nhàng đặt tay lên bên hông Phó Thiếu Đao, nhỏ giọng hỏi: “Thế này được không?”
Phó Thiếu Đao không đáp, đạp xe chạy đi.
Rời khỏi sân Cục Dân chính, Giang Tần bắt đầu tò mò ngắm nhìn cảnh sắc thập niên bảy mươi xung quanh.
Trong quận toàn là nhà cấp bốn màu xám xịt, thỉnh thoảng mới thấy vài căn nhà gạch đỏ hai ba tầng.
Trên đường không có nhiều người, có lẽ vì hôm nay là ngày làm việc.
Tất cả mọi người đều ăn mặc giống chị gái ở Cục Dân chính, hoàn toàn không thấy màu sắc tươi sáng nào.
Đường phố trong quận là đường nhựa, có vẻ như vừa mưa không lâu, trên mặt đường đầy những vũng nước nhỏ.
May mà kỹ thuật lái xe của Phó Thiếu Đao rất tốt, hoàn toàn tránh được những chỗ dễ xóc nảy.
Thế nhưng ra khỏi quận, đi vào đường đất nông thôn dẫn đến nông trường Đông An, Giang Tần mới thực sự cảm nhận được thế nào là mông tê đến không thành lời.
Cả đường gần như không có đoạn nào bằng phẳng, toàn ổ gà ổ voi, xóc đến mức mông cô như sắp bật khỏi yên xe.
Cảnh hai bên đường toàn là ruộng đồng xanh mướt, bầu trời xanh biếc không gợn mây, phong cảnh vô cùng hữu tình.
Thế nhưng Giang Tần chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh, chỉ mong nhanh chóng đến nơi, nếu không cái mông sắp nứt thành tám mảnh mất thôi.
Trên đường, Phó Thiếu Đao hoàn toàn không nói câu nào với cô, Giang Tần cũng mải lo nghĩ đến cái mông nên không để ý lắm.
Đạp xe hơn một tiếng, cảnh vật hai bên gần như không thay đổi gì, vẫn là những cánh đồng rộng lớn trải dài.
Đúng vào mùa hè, cây cối trong ruộng sinh trưởng tươi tốt, một cơn gió thổi qua, gió thôi tới đâu thì tiếng xì xào đến đó.
Trên đường không một bóng người, giữa đất trời dường như chỉ còn lại hai người họ cùng với những âm thanh kia.
Lại không biết đã qua bao lâu, cuối cùng phía trước cũng hiện ra cánh cổng lớn của nông trường Đông An.
Một cánh cổng gỗ khá lớn, phía trên treo biển ghi Đội Bảy nông Trường Đông An Quốc Doanh.
Giang Tần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Hai người đi vào trong, phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện bóng người.
Tiếp tục đi vào trong, những người đó nhìn thấy Phó Thiếu Đao, đều dừng lại chào anh.
“Đội trưởng, về rồi à.”
“Đội trưởng…”
“Đội trưởng…”
Những người chào hỏi ấy không hẹn mà cùng biến mất khi nhìn thấy Giang Tần, Vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ không vui, ánh mắt khinh thường lướt qua mặt cô.
Giang Tần: “…”
Cảm thấy có chút bất an.
Phó Thiếu Đao đưa Giang Tần đến trước một dãy nhà gạch đỏ, dừng lại trước một căn nhà.
Mỗi căn nhà gạch đỏ ở đây đều có một khoảng sân nhỏ, điều làm Giang Tần ngạc nhiên là cổng sân lại không khóa, Phó Thiếu Đao trực tiếp mở cổng dắt xe đạp vào trong.
“Vào đi, chúng ta nói chuyện.”
Phó Thiếu Đao lạnh nhạt nhìn cô một cái, ý bảo Giang Tần vào nhà.
Giang Tần như người chưa từng thấy qua, nhìn đông ngó tây, vừa quan sát vừa theo Phó Thiếu Đao bước vào.
Ngôi nhà nhìn từ bên ngoài không lớn lắm, nhưng bên trong khá sâu, ngoài cùng còn có một nhà kho nhỏ, đi vào trong là bếp, trong cùng là phòng ngủ.
Trong phòng có một tủ quần áo lớn, một bàn gỗ, hai cái ghế, thêm một giá sắt để chậu rửa mặt, ngoài ra là một chiếc giường đất.
Giường đất chiếm nửa gian phòng, ước chừng có thể nằm được năm người.
Trên giường đất trải chăn mền, kỳ lạ là chỉ có một chiếc chăn mền, có vẻ chỉ có một người ngủ ở đây.
Phó Thiếu Đao liếc nhìn bộ chăn nệm vứt lộn xộn trên giường đất, như có như không mà thở dài, sau đó kéo tới một cái ghế dựa.
Giang Tần tưởng anh định ngồi xuống, ai ngờ lại đặt ghế bên cạnh cô, ý rõ ràng là bảo cô ngồi xuống.
Trong lòng Giang Tần thấy khá ngạc nhiên, người này rõ ràng không thích nguyên chủ, vậy mà trong tình huống như thế này vẫn giữ được phép lịch sự cơ bản.
Xem ra nhân phẩm cũng không tệ.
Chờ cả hai ngồi xuống, Phó Thiếu Đao mở lời.
“Giang Tần, kết hôn không phải trò chơi gia đình, mà là chuyện trọng đại cả đời. Có thể hôm nay quá vội vàng, nên cô mới đổi ý định. Ý kiến của tôi là, nơi này thực sự quá gian khổ, không hợp với cuộc sống của cô, cô nên quay về thành phố Bắc Kinh.”
“Nơi này rất tốt, tôi muốn ở lại đây.”
Giang Tần dứt khoát nói.
Mới vừa đến thập niên bảy mươi, mọi thứ còn chưa biết, cũng chẳng biết vì sao bản thân xuyên vào sách, Giang Tần cảm thấy nên giữ nguyên trạng, trước mắt ở lại đây là thượng sách.
Đối với lời của Giang Tần, trong mắt Phó Thiếu Đao toàn là không tin.
Người vợ bị ép cưới này, suốt một tháng qua giở đủ trò, mức độ phiền phức đã khiến người ta phải ngả mũ.
Với lời cô nói, Phó Thiếu Đao không tin nửa chữ.
Đoán chắc chắn là vì không lấy được năm trăm tệ nên Giang Tần mới đột nhiên thay đổi ý định.
Nhưng anh thực sự chẳng còn tiền.
Khi cưới đã dốc toàn bộ tiền trợ cấp tiết kiệm được để làm sính lễ, giờ thật sự không lấy ra được số tiền lớn như vậy nữa.
“Vậy thì chờ thêm một thời gian đi.”
Chờ anh tích góp đủ năm trăm tệ, nhất định phải tiễn được vị ôn thần này đi.
Thấy cũng không còn sớm, Phó Thiếu Đao đứng dậy rời khỏi nhà đi làm.
Giang Tần ở phía sau cảm khái, nhìn dáng vẻ này của Phó Thiếu Đao, đối với nguyên chủ, người vợ này là không có một chút cảm tình nào.
Không, không chỉ là không có tình cảm, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Giang Tần quan sát căn phòng một lần, sau đó quay lại ghế ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại thông tin về nguyên chủ trong đầu.
Trước đó những thông tin này bị nhét một đống vào đầu cô, Giang Tần chỉ mới nắm được sơ qua, chưa kịp xem kỹ.
Giờ không có việc gì, cô bắt đầu xem xét cẩn thận mọi thứ liên quan đến nguyên chủ.
Xem xong, Giang Tần cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là chuyên gia gây rối