“Đồng chí, làm ơn cô mau dậy đi, đây là nơi công cộng, không phải cái giường nhà cô!”
Một giọng nữ trung niên gắt gỏng vang lên bên tai Giang Tần.
“Đồng chí, làm ơn cô…”
“Đồng chí, …”
Ồn quá, sáng sớm ai cứ lảm nhảm bên tai cô vậy?
Hôm qua thức đêm vẽ bản thiết kế, ba giờ rưỡi sáng mới ngủ, Giang Tần mệt đến mức không mở nổi mắt.
Thế nhưng giọng nói ấy cứ oang oang bên tai không ngớt, Giang Tần thực sự chịu hết nổi, hét lên một tiếng mở mắt ra.
“Đừng ồn lão nương đang ngủ!”
Giang Tần đang định nổi cơn cáu rời giường, nhưng vào giây phút thấy rõ cảnh vật xung quanh, toàn bộ cơn giận của lập tức nuốt ngược vào bụng.
Chỗ này… hoàn toàn không phải căn hộ sang trọng mà cô đã thiết kế, dưới thân cũng không phải chiếc giường mềm mại ấm áp.
Lúc này cô đang nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, xung quanh tụ tập không ít người.
Người đang hét vào tai cô là một chị gái trung niên mặc áo sơ mi vải xanh và quần đen.
Chị ta để tóc đầu nấm, tóc hai bên vuốt ra sau tai, phía trên tai trái kẹp một cái cặp tóc đen, chân đi đôi dép cao su.
Cả người ăn mặc rất cổ điển, nhìn giống người từ những năm bảy tám mươi của thế kỷ trước.
Giang Tần lại nhìn quanh, những người khác cũng ăn mặc giản dị chẳng khác gì chị ấy, mộc mạc không thể mộc mạc hơn.
Chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn cô đều có phần kỳ lạ.
Có ánh mắt ngạc nhiên, có ánh mắt quái gở, cũng có cả khinh thường…
Dù sao thì cũng có thể cảm nhận rõ sự bài xích của người xung quanh với cô.
“Đồng chí, cô làm ơn mau dậy đi, đừng cản trở công việc của chúng tôi!”
Chị gái trung niên tức giận quát lên.
Giang Tần mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sao cô lại ngủ một giấc rồi tỉnh dậy ở nơi xa lạ và kỳ quặc thế này, còn nằm sóng soài dưới đất chẳng có chút hình tượng?
Ý thức được dáng vẻ hiện tại của mình thực sự quá mất mặt, Giang Tần định bò dậy khỏi mặt đất.
Ngay khi cô chuẩn bị đứng lên, một bóng người cao lớn bước tới bên cạnh cô.
Giang Tần ngẩng đầu, đụng ngay phải một đôi mắt lạnh như băng.
Đứng trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, diện mạo cực kỳ đẹp trai.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm đen, lúc này đôi môi mỏng của anh đang mím chặt, có thể nhìn ra được là đang cố nén cơn giận.
“Giang Tần, cô làm loạn đủ chưa?”
Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
Giang Tần ngây người.
Nhìn dáng vẻ này, hai người họ quen biết nhau sao?
Nhưng cô dám chắc chắn mình chưa từng gặp người này, nếu từng thấy người đẹp trai đến mức này làm sao bản thân không có chút ấn tượng nào cho được.
Giang Tần đứng dậy, còn theo phản xạ phủi phủi bụi trên mông.
Ấy, cảm giác hình như có chút hơi là lạ.
Thấy Giang Tần đứng lên rồi, không còn gì hay ho để xem, đám người vây xem lần lượt tản ra.
Vẻ mặt của chị gái trung niên không vui nói, “Hai người rốt cuộc có làm thủ tục ly hôn không? Không làm thì tới lượt người kế tiếp.”
“Chúng tôi làm.”
Người đàn ông trẻ không thèm liếc Giang Tần một cái, sải bước đi tới, cùng chị gái trung niên tiến về phía bàn làm việc.
Lúc này Giang Tần mới phát hiện ra, thì ra đây là cục dân chính, căn phòng cô đang ở chính là nơi xử lý thủ tục ly hôn, mà chị gái kia rõ ràng là nhân viên ở đây.
“Làm thủ tục ly hôn?”
Giang Tần kinh ngạc đến suýt rớt tròng mắt.
Bản thân là cô gái chưa chồng, hai mươi tám tuổi đầu, từ bao giờ lại kết hôn rồi?
Chẳng lẽ gần đây vì cô muốn lấy chồng quá, nên nằm mơ luôn, trong mơ còn có một anh chồng đẹp trai thế này.
Nhất định là vậy rồi.
Giang Tần nhìn người đàn ông trẻ kia, ánh mắt lập tức thay đổi.
Oa, chồng mình đúng là cực phẩm, nhìn cái mặt đó, dáng người đó, rắn chắc có lực, chắc chắn có cơ bụng sáu múi.
Không biết có thể sờ thử một cái không…
Nhưng mà chị gái kia vừa rồi nói là họ đang làm thủ tục ly hôn?
Điên rồi à, chồng cực phẩm như vậy mà đòi ly hôn cái gì chứ!
Cả đời này cũng đừng hòng ly hôn!
Bây giờ trong đầu Giang Tần chỉ có một suy nghĩ, cầu mong giấc mơ nay không cần tỉnh, nếu có thể cùng chồng đẹp trai về nhà nồng nàn một phen thì càng tuyệt.
Khi Giang Tần đang nghĩ đến mức sắp chảy nước miếng, người đàn ông trẻ không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô, vẻ mặt lạnh như băng.
“Yêu cầu của cô tôi không có khả năng đồng ý. Là cô đề nghị ly hôn, chúng ta đã bàn bạc kỹ càng rồi mới đến đây làm thủ tục. Hoặc là chúng ta bây giờ làm, hoặc là quay về, cô tự mình chọn đi.”
Giang Tần hít mạnh một hơi lạnh.
Là cô đề nghị ly hôn?
Bản thân trong giấc mơ kỳ lạ quá rồi!
Cô vừa định lên tiếng, bỗng nhiên một cơn đau dữ dội bất ngờ ập tới, đầu đau như muốn nổ tung.
Giang Tần ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Vô số thông tin bị nhồi vào trong đầu cô, đến khi cơn đau qua đi, cô mới kinh hãi phát hiện bản thân căn bản không phải đang nằm mơ.
Sự thật là, cô xuyên sách rồi!
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại có tên 《Tái sinh năm 70, cô vợ trí thức nghịch tập ký》.
Hiện tại là năm 1975.
Người đàn ông trẻ trước mặt tên là Phó Thiếu Đao, là người chồng vừa cưới nửa năm của cô.
Còn cơ thể cô đang chiếm hữu, nguyên chủ cũng tên là Giang Tần.
Đáng thương nhất là, Giang Tần phát hiện nguyên chủ lại chính là phản diện nữ lớn nhất ở giai đoạn đầu của cuốn truyện này.
Phó Thiếu Đao, người chồng này, là do nguyên chủ dùng thủ đoạn không quang minh chính đại bám riết không buông mà cưới được.
Nhưng vừa nhận xong giấy chứng nhận kết hôn, Phó Thiếu Đao lập tức nhận được thông báo điều đi nông trường Đông An cách xa nghìn dặm, phải xuất phát ngay.
Thế là đám cưới còn chưa kịp tổ chức, anh ta đã vội vàng thu dọn hành lý lên đường.
Nửa năm sau, nguyên chủ không chịu nổi những ngày không có Phó Thiếu Đao bên cạnh, liên tục gửi thư và điện báo dồn dập, cuối cùng Phó Thiếu Đao cũng giúp cô ta xin được lệnh điều động, nguyên chủ lập tức hí hửng chạy đến nông trường Đông An.
Nhưng nông trường Đông An nằm ở Đông Bắc, điều kiện sống cực kỳ khó khăn, vật tư thiếu thốn.
Nguyên chủ mới đến hai ngày, đã không chịu nổi cuộc sống ở đây, khóc lóc ầm ĩ đòi Phó Thiếu Đao rời khỏi nơi quỷ quái này, bảo anh cùng cô ta về quê.
Loại yêu cầu vô lý này, đương nhiên Phó Thiếu Đao sẽ không đồng ý.
Thế là nguyên chủ tiếp tục làm loạn lên suốt gần một tháng, thấy Phó Thiếu Đao nhất quyết không chịu rời đi, cuối cùng cô ta bùng nổ, đề nghị ly hôn.
Bị cô ta giày vò suốt một tháng trời, Phó Thiếu Đao cũng gần như không thể nhẫn nhịn thêm.
Anh lập tức đồng ý ly hôn.
Hôm nay Phó Thiếu Đao xin nghỉ phép, dẫn nguyên chủ đến cục dân chính huyện để làm thủ tục ly hôn.
Nhưng vừa đến nơi, lúc sắp làm thủ tục thì nguyên chủ lại đổi ý, đòi Phó Thiếu Đao đưa cho cô ta năm trăm tệ mới chịu ly hôn.
Cái yêu sách vô lý như vậy tất nhiên Phó Thiếu Đao sẽ không đồng ý, thế là nguyên chủ liền gây náo loạn trong văn phòng cục dân chính, thậm chí còn nằm lăn ra đất không chịu dậy, không đưa tiền thì đừng hòng xong chuyện.
Và đó chính là khung cảnh mở đầu.
Trong lúc nguyên chủ làm loạn, không may gáy sau đầu bị va chạm, lúc mọi người không phát hiện, Giang Tần tay thế nguyên chủ, xuyên tới đây.
Bảo sao vừa rồi cô cảm thấy có gì đó sai sai, thì ra quần áo trên người cô không phải bộ đồ ngủ bằng lụa lúc trước khi ngủ, mà là sơ mi và quần dài giống như người khác.
Chỉ là so với người khác, chất liệu vải trên người nguyên chủ rõ ràng tốt hơn hẳn.
Toàn bộ thông tin đã tải xong, cơn đau đầu cũng biến mất, Giang Tần ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện ánh mắt của Phó Thiếu Đao.
Đối phương vô cảm nhìn cô, trong đáy mắt lạnh như băng, đang chờ câu trả lời của cô.
“Tôi không ly hôn.”
Giang Tần đáp dứt khoát không chút do dự.