Chương 172:
Editor: May
Quả nhiên, Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của anh, trong lòng lo lắng, hai tay ôn nhu bưng lấy mặt Nam Cung Diệu, bắt đầu chuyển dưỡng khí cho anh, ai ngờ vừa chạm vào, giống như là bị hút chặt, nụ hôn này rất có ma lực, vốn hai tay Mộ Hi nâng mặt Nam Cung Diệu, từ từ biến thành dùng một tay vuốt ngũ quan của anh, một cái tay khác ôm cái ót của Nam Cung Diệu hôn mãnh liệt.
Vốn là chuyển dưỡng khí, về sau biến thành hôn môi, lần này Nam Cung Diệu thật sự sắp thiếu dưỡng khí, mặt bắt đầu biến hình, hai tay dùng sức mang theo Mộ Hi bơi lên trên, từ đầu tới cuối, môi Mộ Hi vẫn luôn không rời khỏi môi Nam Cung Diệu, cho đến khi một cỗ gió biển lành lạnh thổi tỉnh Mộ Hi.
"Á - -" Mộ Hi bị hù dọa la lên một tiếng, ý thức được chính mình vừa mới xúc động, mặt liền đỏ.
Nam Cung Diệu bị cô hành hạ khó chịu, sao sẽ buông tha cho cô, một tay kéo cô tiến vào trong lòng hung hăng cắn lên người phụ nữ ngon miệng này.
"Mùi vị của em thật tuyệt, vừa rồi thiếu chút nữa bị em hút vào, sờ sờ nó, đã hết sức rắn chắc." Nam Cung Diệu cầm lấy tay Mộ Hi thẳng xuống dưới, cho đến khi bắt lấy.
"Ở đây không được, về nhà được không? Tôi sợ nước sẽ vào bên trong!" Khuôn mặt Mộ Hi đều đỏ bừng, nói.
"Được rồi, vì sức khỏe của em, tha cho em một lần, nhớ kỹ em nợ anh một lần." Nam Cung Diệu buông Mộ Hi ra.
"Tôi đói bụng." Mộ Hi bĩu môi nói.
"Đi lên, anh cõng em bơi về." Nam Cung Diệu ý bảo Mộ Hi đi lên, Mộ Hi đương nhiên cam tâm tình nguyện, cười hì hì nằm ở trên lưng rắn chắc đó, hai tay ôm cổ anh, biểu hiện rất biết điều.
Cuối cùng bơi tới bờ biển, hai chân Mộ Hi vừa mới chạm đất liền chạy tới lều nhỏ của mình, Nam Cung Diệu dựng lều của bọn họ ở chỗ vắng người nhất, rất an tĩnh.
Mộ Hi để chân không chạy tới chạy lui ở trên bờ cát, như một con chim yến nhỏ vừa bay ra khỏi tổ.
Ai ngờ chạy đến bên cạnh lều, cô cũng không có đi vào, mà là đặt mông ngồi ở trên bờ cát, sau đó lui về phía sau nằm, ngưỡng mặt tắm nắng, lúc đầu Nam Cung Diệu cho là như vậy .
Chờ khi Nam Cung Diệu đi đến bên cạnh Mộ Hi mới phát hiện mình sai rồi, cô gái nhỏ này không phải là tắm nắng, mà là nằm ngủ thiếp đi.
Bởi vì Nam Cung Diệu nghe được tiếng ngủ say khò khò.
Nam Cung Diệu cầm lấy điện thoại di động đi về một bên, anh lo lắng đánh thức Mộ Hi ngủ.
"Tôi ở bãi biển Hawai, lập tức an bài hai phòng, chuẩn bị nhất một chút thức ăn, còn có trái cây." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng, tôi an bài ngay." Đối phương cúp điện thoại, nhìn số điện thoại một chút. Không phải mình nghe lầm chứ, đang ở bên bờ biển mà còn muốn chuẩn bị phòng, nhưng sau khi xác nhận số điện thoại di động, xác thực là Diệu tổng, vì vậy vội vàng bắt đầu hành động, đây chính là an bày cho nhân vật Diệu tổng, phải tự mình đi xử lý, không thể có bất kỳ sơ xuất.
Vì vậy, quản lý khách sạn Hawai kia bắt đầu chuẩn bị phòng đơn giản, lệnh cho thư ký đi mua đồ ăn, nửa tiếng sau, quản lý khách sạn mang người đến, đằng sau còn lái một chiếc xe tải container hạng nặng.
Trước sau xuống hơn mười người, Nam Cung Diệu ra lệnh cho bọn họ cẩn thận, bởi vì có người đang ngủ. Tất cả mọi người rất cẩn thận, đều lo lắng đánh thức cô gái đang ngủ bên bờ cát.
Có người chuyển trái cây, có người dựng phòng đơn giản lên, không đến hai mươi phút, hai gian phòng nhỏ đơn giản dựng lên ở trên bờ biển.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
Trong căn phòng có nhiều loại trái cây, còn có nhiều loại thức ăn, có đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây...
Mộ Hi nằm ở trên bờ cát ngủ cũng không thành thật, xoay người một cái, lại tiếp tục ngủ, Nam Cung Diệu vừa nhìn cô vợ nhỏ lại bị mặt trời phơi nắng, vì vậy dời cái ô che nắng tới bên người cô, cứ như vậy, không biết Nam Cung Diệu dời ô che nắng đi mấy lần.
Thật sự là vất vả, cô vợ nhỏ lăn lộn, ngủ lăn qua lăn lại, Nam Cung Diệu nhìn làn da trắng của cô vợ nhỏ, lo lắng phơi nắng hỏng, vì vậy cầm lấy dù bung ra liên tục đuổi theo cô.
Về sau, Mộ Hi đang ngủ say đột nhiên nghe được một cỗ mùi thơm của thịt nướng, vừa mở mắt nhìn, liền hoàn toàn sợ ngây người. Đây là đâu? Sao lại có phòng ốc, chân nhỏ của mình còn giẫm trên bãi cát mềm mại nha, nhìn biển rộng một chút, nhìn thịt nướng một chút.
"Chao ôi!" Mộ Hi không tin đây là thật, vì vậy hung hăng nhéo chính mình một cái. Đau nhức, là thật.
"Ngủ ngốc rồi hả?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đứng ở nơi đó ngây ngốc, bộ dáng thật đáng yêu, thế nhưng lại cho là mình nằm mơ, còn nhéo bản thân một cái, quả thực là chọc cho Nam Cung Diệu đang nướng thịt cười ha ha.
"Đây là có chuyện gì? Rất nhiều món ăn ngon." Mộ Hi thấy không chỉ có thịt nướng, còn có rất nhiều trái cây.
Vừa mới thấy thịt nướng xong liền bốc lên ném vào trong miệng, nóng đến nhe răng nhếch miệng.
"Chao ôi, chao ôi, ăn ngon, ăn ngon..." Nam Cung Diệu vừa định bảo cô đi rửa tay, lại phát hiện không thấy người, hóa ra chạy đến trong phòng nhỏ rồi.
"A - - ngon quá, ngon quá." Mộ Hi ở trong phòng kêu to, Nam Cung Diệu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Oa, hương vị cánh gà này thật không tệ, thơm ngon." Nam Cung Diệu cầm lấy một cánh gà bắt đầu ăn, mới vừa cắn một cái, ai ngờ người phụ nữ mới vừa rồi còn kêu to ở trong phòng đã từ từ chạy đến, dùng một tay đoạt lấy cánh gà trong tay Nam Cung Diệu, tự mình ăn từng ngụm.
"Thật sự là ăn ngon, ăn ngon." Mộ Hi ăn đến mặt mũi tràn đầy dầu.
Nam Cung Diệu cầm lấy khăn giấy lau lau cho cô.
"Diệu, anh biết ảo thuật à? Sao ở đây lại có gian phòng nhỏ? Chẳng lẽ hôm nay chúng ta ở nơi này?" Mộ Hi vừa ăn vừa hỏi, trong lòng thật tò mò.
"Ừ." Nam Cung Diệu trả lời nhàn nhạt.
"Ừ? Có ý gì? Ừ vì chính anh biết ảo thuật, hay ừ vì chúng ta muốn ở nơi này?" Mộ Hi hoang mang hỏi.
"Hôm nay chúng ta ở nơi này." Nam Cung Diệu nói xong, lấy ra mấy con cá mực chuẩn bị nướng.
"Thật sự, vậy, vậy buổi tối có thể có dã thú không?" Lúc đầu Mộ Hi hết sức hưng phấn, ngay sau đó lại sợ hãi, không khỏi tựa vào sau lưng Nam Cung Diệu, một đôi tay bẩn nhỏ nắm lấy bả vai Nam Cung Diệu, nhìn bốn phía một chút, thật ra do Mộ Hi ngủ vài giờ, hiện tại trời đã dần dần tối, Mộ Hi lo lắng có động vật ăn thịt người xuất hiện.
Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi giống như một đứa bé, nắm lấy anh, nhưng cảm giác dinh dính trên bả vai làm cho anh nhíu mày.
"Ăn xong thịt nướng, không biết rửa tay ư? Anh cũng không phải là khăn giấy của em!" Nam Cung Diệu là một người rất thích sạch sẽ, nhưng anh lại thờ ơ với sự lôi thôi của Mộ Hi.
Nếu là người khác, Nam Cung Diệu đã chặt móng chó của người đó xuống, nhưng nếu là Mộ Hi, anh yêu còn không kịp, sao cam lòng tổn thương cô!
"Có anh ở đây, em sợ cái gì?" Nam Cung Diệu vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô nói.
"Chính là có anh mới đáng sợ, bởi vì anh còn dọa người hơn cả dã thú!" Mộ Hi không muốn thừa nhận chính mình ỷ lại vào anh.
"Biết rõ là tốt rồi, cho nên đừng trêu chọc anh, nếu không anh sẽ ăn em."
Hai người ăn uống no đủ, nằm ở trên ghế bên bờ cát, nhìn biển rộng phía xa, cái loại cảm giác này thật sự là rất tuyệt.
Cứ như vậy, Mộ Hi và Nam Cung Diệu trôi qua thế giới hai người, không có bất kỳ ai quấy rầy, không có công việc, không có áp lực, không có tiếng động ồn ào của thành phố, chỉ có anh và cô.
Ngày hôm sau, hai người trở lại trong thành phố, đầu tiên chính là đi mua sắm, bởi vì trong nhà có hai đứa bé, không thể trở về tay không, đương nhiên phải mua chút ít quà tặng mang về.
Mấy ngày này Lãnh Đông liên tục bí mật điều tra tại sao Nhạc Phàm và Mộ Hi quen biết nhau, cuối cùng có một chút manh mối, hóa ra quốc tịch Mỹ của Mộ Hi đều là Nhạc Phà xử lý cho Mộ Hi, hơn nữa những chuyện này là xử lý vào hai năm trước. Người phụ nữ này cho rằng đổi khuôn mặt, đổi tên liền không phải là vợ của anh ư!
Sự tình quá khả nghi, mặc dù tìm không ra chứng cớ xác thực, nhưng Nhạc Phàm là làm chỉnh hình, mà Mộ Hi đột nhiên biến thành bộ dáng này, chuyện này nhất định có liên quan với nhau, chỉ là vì sao hai người bọn họ lại biết nhau? Nam Cung Diệu hiểu, Nhạc Phàm này ở nước Mỹ quanh năm, rất ít khi trở về Trung Quốc, trừ phi có việc, nếu không anh ta sẽ không trở về, như vậy tỷ lệ hai người quen biết lại càng thấp.
Làm người ta thất vọng chính là không có ghi chép của Mộ Vũ Hàn vào hai năm trước, giống như người này đột nhiên xuất hiện? Hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết có thể điều tra tiếp được, xem ra cần phải trở về nước điều tra ghi chép về hai năm trước, bên nước Mỹ này chỉ có ghi chép cuộc sống hai năm qua của Mộ Vũ Hàn.
Làm cho Nam Cung Diệu vui vẻ chính là, trong hai năm này, Mộ Hi chưa từng tiếp xúc với Nhạc Phàm lần nào, hơn nữa bên cạnh cô cũng không xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào, dáng dấp cô vợ nhỏ lại không xấu, vì sao vẫn luôn không có bạn trai?