Chương 143:
Editor: May
Nhìn phản ứng của Mộ Hi, khóe miệng Nam Nam hơi nhếch lên. Ngốc, vừa nói như vậy liền hù dọa được mẹ rồi, không có lá gan gánh chịu hậu quả, sao lúc trước lại nhẫn tâm vứt chồng bỏ con như vậy!
Dù sao cũng là mẹ ruột, hơn nữa cậu làm con trai, vẫn hiểu rất rõ tính tình Mộ Hi, không phải là vạn bất đắc dĩ, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ con trai lại. Đều oán năm đó cha hoa tâm, nếu không mẹ cũng sẽ không rời đi, cho nên mấy năm này Nam Nam liên tục giám thị sinh hoạt cá nhân của Nam Cung Diệu, tiêu diệt tất cả phụ nữ có ánh mắt đến gần cha. Có lúc cần thiết, cậu còn có thể không chút khách khí lựa chọn các biện pháp khác nhau, còn Nam Cung Diệu cũng làm bộ không nhìn thấy những chuyện này, dù sao anh cũng không có cảm giác với những người phụ nữ yêu thương nhung nhớ kia, con trai ra mặt thu phục, còn giảm bớt chuyện cho anh!
"Con đương nhiên hận mẹ ngu ngốc kia của con, bày đặt không cần con trai tốt như vậy, bày đặt không cần cha tốt như vậy. Thật sự là mẹ ngu ngốc nhất thiên hạ!" Nam Nam cố ý biểu hiện rất tức giận.
Mộ Hi thấy con trai đáng yêu nói những lời này, trong lòng giống như là một cái bình ngũ vị bị đổ, không biết là tư vị gì!
"Mẹ của con thật là ngốc, Nam Nam tốt như vậy, sao bà ấy đành lòng bỏ con lại!" Mũi Mộ Hi ê ẩm nói.
Nam Nam thầm nghĩ: Người phụ nữ ngu ngốc, nói lời buồn nôn như vậy, làm cho người ta cũng muốn khóc. Không thể khóc, Nam Nam là nam tử hán, nam tử hán không thể rơi lệ!
"Cho nên mẹ Mộ Hi đúng là một người phụ nữ ngu ngốc!" Nam Nam lại nói.
"Nam Nam thật sự đã trưởng thành, rất hiểu chuyện, mẹ con biết được, nhất định rất vui vẻ." Đôi mắt Mộ Hi hồng hồng nói.
"Nam Nam muốn ngủ rồi, ngủ ngon."
Nam Nam đột nhiên rời đi, vào lúc đóng cửa lại, bàn tay nhỏ bé xoa xoa con mắt. Mẹ ngu ngốc, vẫn là chọc cho người ta khóc, vốn nghĩ kỹ nghiêm khắc trừng phạt mẹ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của mẹ, Nam Nam không đành lòng. Nhìn thấy mẹ vẫn nhớ cậu, thôi quên đi, không trừng phạt mẹ, vẫn là giúp cha ngốc theo đuổi mẹ trở về thôi. Mẹ không tin thái độ làm người của cha, vậy cha sẽ phải cố gắng chứng minh bản thân thật lòng mới được!
Chao ôi! Người lớn thật phiền, gì mà anh yêu em, em yêu anh, thật là không có chuyện gì lại gây chuyện ra! Nam Nam lớn lên mới không cần thích phụ nữ đâu! Phụ nữ thật phiền phức!
Sau khi Nam Nam rời đi, Mộ Hi cũng khóc, thật muốn ôm lấy con trai hôn hôn nó. Giờ phút này thực hối hận lúc trước chỉ vì suy nghĩ của mình, bỏ lại một mình con trai đáng thương đối mặt với tất cả!
"Con trai, mẹ có lỗi với con..." Mộ Hi khóc không thành tiếng, cầm lấy đồ ngủ đi tới phòng tắm.
Bây giờ Mộ Hi ngủ ở phòng khách, bởi vì thân phận của cô là khách. Lại nói, hiện tại cô có tư cách gì đi ngủ ở gian phòng ngủ lớn kia, người đàn ông lạnh lùng đó lúc nóng lúc lạnh, làm cho người ta suy nghĩ không ra. Mặc dù mình cũng rất nhớ anh ta, nhất là sau một lần kia, cô càng nhớ anh ta, chỉ là anh ta có thể cũng nhớ mình hay không?
Kỳ thật, vì sao Nam Cung Diệu lại lúc nóng lúc lạnh, bởi vì anh lo lắng cho tim mình từ từ dựa sát vào người phụ nữ kia, anh không muốn lại có lỗi với Mộ Hi, lần trước sau một lần diễm ngộ với Khang Hân, đã làm cho anh hối hận không thôi.
Về sau Khang Hân lại liên tục quấy rầy Nam Cung Diệu, dù sao cũng đã chiếm hữu cô ta, đây là sự thật, nhưng khi đó mình là dưới tình huống đang uống say. Nói thật lúc ấy Khang Hân chỉ là thế thân của Mộ Hi, sau đó Nam Cung Diệu mới phát hiện, chỉ có Mộ Hi của anh mới làm cho anh điên cuồng. Mỗi một lần với Mộ Hi đều làm cho anh có loại cảm giác muốn lên trời, trước kia chỉ có Mộ Hi mới có thể cho anh loại cảm giác này.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]
Nhưng sau một đêm tình của anh và Mộ Vũ Hàn, Nam Cung Diệu lại một lần nữa tìm được loại cảm giác dục tiên dục tử đó, đây là điều lo lắng nhất của Nam Cung Diệu. Trước kia ngoại trừ Mộ Hi, anh sẽ không muốn người phụ nữ nào khác, bởi vì người vợ nhỏ của mình hết sức hoàn mỹ, người rất xinh đẹp, đây là chuyện quá rõ ràng, vóc người còn là cực phẩm, điểm chết người nhất chính là thân thể vô cùng mềm, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Đáng chết! Mộ Vũ Hàn này cũng là như thế, tắt đèn đi, quả thực như là một người, giống Mộ Hi như đúc. Nam Cung Diệu nhẫn nại hai năm, ngay trong đêm đó, Nam Cung Diệu giống như là hạn hán đã lâu gặp được cam lộ, hung hăng tắm rửa một phen, cho tới giờ khắc này mới hiểu rõ được.
Hôm nay người phụ nữ này đang ở cách vách, Nam Cung Diệu suy tính có nên tiếp nhận nhiệm vụ con trai an bài hay không? Làm như vậy có lỗi với Mộ Hi, nhưng người phụ nữ này giống Mộ Hi như vậy, Nam Nam lại chủ động đưa đồ ngủ, cũng không thể cô phụ nỗi khổ tâm của con trai, vẫn luôn muốn thử một lần rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Lên thì lên, lại không phải là lần đầu tiên!
Nam Cung Diệu xông vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa toàn thân mình một lần, sau đó quấn một cái khăn tắm đi ra.
Anh đi tới đi lui trong phòng ngủ, cũng không thể xông vào như vậy. Nói như thế nào mình cũng coi như là một chính nhân quân tử, còn không đến mức đi cưỡng bách phụ nữ làm việc!
Vào lúc Nam Cung Diệu đang suy tư, Mộ Hi đã nằm lên giường mềm mại, mặc dù đây là phòng khách, nhưng dù sao cũng là nhà mình từng ở, cho nên rất thân thiết, trong lòng hết sức ổn định, nằm ở trên giường vẫn nhìn bốn phía, tất cả ở đây đều không có thay đổi, tất cả bài trí vẫn giống trước kia như đúc.
Mí mắt từ từ nặng trĩu, bất tri bất giác liền nằm sấp ngủ thiếp đi. Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, Mộ Hi cảm giác ướt át di chuyển ở trên mặt, giống như một con chó nhỏ cô nuôi lúc trước, lúc nào cũng sẽ liếm mặt của cô, cái loại cảm giác này hết sức ngứa.
"Dương Dương, đừng làm rộn." Dương Dương chính là tên con chó nhỏ mà Mộ Hi nuôi, bởi vì Mộ Hi hy vọng mỗi ngày cuộc sống của mình đều là ánh nắng tươi sáng, cho nên Mộ Hi cho nó cái tên là Dương Dương. Tên hết sức nhân tính hóa, Mộ Hi còn bất giác vung tay một cái, nghĩ muốn đẩy con chó nhỏ này ra.
Một câu Dương Dương này làm cho Nam Cung Diệu lập tức chau mày, người phụ nữ đáng chết, ngủ rồi mà còn gọi tên Hàn Dương. Chẳng lẽ là trực giác của mình thật sự sai lầm, nhưng vì sao Nam Nam cũng cho rằng như vậy chứ!
Nam Nam cũng hoài nghi người phụ nữ này chính là Mộ Hi, nếu không sao thằng bé có thể để cho cô mặc đồ ngủ của mẹ nó. Bình thường đồ đạc của mẹ nó đều được nó xem thành bảo bối, sao có thể cho người ngoài mặc!
Nam Cung Diệu không khỏi híp mắt ưng lại, mặc dù lần trước nghe Hàn Dương nói quan hệ trước kia của bọn họ là người yêu, nhưng anh không cho phép người phụ nữ nằm ở trong nhà mình, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông khác, trong miệng còn gọi tên của người đàn ông khác!
"Người phụ nữ này, nhìn cho kỹ, tôi không phải là Dương Dương của cô." Nam Cung Diệu duỗi tay lớn ra, nắm lấy cằm của Mộ Hi, hơi dùng lực, Mộ Hi bị đau liền mở to mắt ra.
"Anh, anh, tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Hi vốn đang ngủ say, bị đau đớn đánh thức, thấy đôi mắt Nam Cung Diệu mang theo lửa giận, trong lòng không khỏi cả kinh. Tình huống gì đây? Chẳng lẽ mình đang ngủ cũng sẽ đắc tội anh ta ư?
"Thấy rõ ràng là ai chưa?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong mắt mang theo thần sắc không vui.
Thấy ánh mắt hoảng hốt của Mộ Hi, Nam Cung Diệu có vẻ mặt cười giống như không cười, làm cho Mộ Hi cảm giác khiếp sợ hơn. Tay vốn bóp Mộ Hi không tự giác mất đi lực đạo, từ bóp lúc đầu chậm rãi biến thành ma sát, tràn đầy ái muội không rõ.
Mộ Hi hoàn toàn không biết vừa rồi mình nói mớ, lại không hiểu chính mình đang ngủ yên lành, sao lại trêu chọc phải tên ôn thần cao quý này rồi!
Chẳng lẽ anh ta mộng du? Còn nhớ trước kia anh ta đã từng mộng du chạy đến chỗ rất xa, anh ta xuất hiện ở trong phòng của cô, có lẽ là đang mộng du.
Nhưng nhìn kỹ lại không giống, ánh mắt kia, giọng điệu nói chuyện kia, rõ ràng là đang tỉnh táo!
Vào lúc Mộ Hi đang suy nghĩ sâu xa, Nam Cung Diệu đã dựa sát mặt tới.
Thật ra Nam Cung Diệu không muốn gấp gáp như vậy, chỉ là người phụ nữ này rất hợp khẩu vị của anh, anh đã rất lâu không chạm vào phụ nữ rồi. Giờ phút này, thân thể anh căng trướng khó chịu, anh muốn cô, rất gấp, mặc kệ trách nhiệm gì đó, coi như là trợ giúp con trai tìm đáp án!
Thuyết phục chính mình, Nam Cung Diệu bắt đầu tiến công, nhìn bộ dáng có chút bối rối của Mộ Hi, trong mắt hiện ra nước mắt, làm cho người ta yêu thương, càng làm cho Nam Cung Diệu vô cùng hưng phấn.
Mộ Hi không nghĩ tới anh ta sẽ chạy đến trong phòng này tìm cô, người đàn ông này thật sự là tịch mịch khó nhịn!
Mộ Hi trừng to mắt, chỉ cảm thấy trong miệng bị Nam Cung Diệu nhét đầy đầu lưỡi, anh ta không thành thật lăn lộn quay cuồng, hơi thở đàn ông mãnh liệt và quen thuộc không ngừng tiến vào trong mũi cô, xông Mộ Hi đến mức bắt đầu chóng mặt, liền quên cả phản kháng. Thật ra ý định ban đầu của cô không muốn cự tuyệt anh, người đàn ông này còn động tới lòng của cô!
Chờ Mộ Hi phản ứng kịp, đồ ngủ đã bị cởi bỏ, Nam Cung Diệu đang nghiêm túc kiểm tra thân thể của Mộ Hi, không khí trong lành tập kích da thịt Mộ Hi, làm cho cô không khỏi rùng mình ớn lạnh. Nhìn thấy Nam Cung Diệu vùi đầu ở bộ ngực của mình, thân thể truyền đến từng trận tê dại, không ngừng nhắc nhở Mộ Hi, người đàn ông này sẽ làm gì kế tiếp.
Nam Cung Diệu đè thân thể không ngừng lộn xộn lại, một tay nhấc áo ngủ lên, không chút do dự duỗi vào.
"Anh, đáng ghét, lấy ra, lấy ra!" Mộ Hi bất mãn nói.
"Được rồi." Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu biết điều như vậy, thật sự lấy tay ra.