Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 141:

Trước Sau

break

Chương 141:

Editor: May

         

"Cha yên tâm, Nam Nam là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không chấp nhặt với con gái." Nam Nam lớn tiếng nói, kỳ thật Lâm Lâm này có thể là em gái ruột của mình, sao cậu có thể bắt nạt con bé, thương nó còn không kịp đâu!

 

          "Ừ, con trai ngoan, mấy ngày nữa cha sẽ trở về." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Cha, cha đang ở cùng một chỗ với Mộ tiểu thư sao?"

 

          Nam Nam nói, hiện tại cậu không muốn gọi cái tên Mộ Vũ Hàn này, bởi vì bà ấy có thể chính là mẹ của mình, mặc dù bà ấy có khuôn mặt không giống mẹ, nhưng sự thật vẫn sẽ luôn sáng tỏ.

 

          Người phụ nữ ngốc, dám vứt chồng bỏ con, thực cho rằng đàn ông nhà họ Nam Cung đều là người ngu ư!

 

          "Tôi muốn nói vài lời." Mộ Hi nói với Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu không nói, đưa điện thoại cho Mộ Hi.

 

          "Alo, Nam Nam hả?" Mộ Hi ôn nhu nói, sau khi Nam Nam nghe được giọng nói này, liền phán đoán suy nghĩ của mình, người phụ nữ này rất có thể là mẹ ngu ngốc.

 

          "Con là Nam Nam, cô là?" Nam Nam cố ý nói như vậy, cậu dự định tạm thời kiểm tra người mẹ lẫn trốn này.

 

          "Nam Nam, cô là, cô là..." Đây là con trai bảo bối của mình, Mộ Hi mở miệng nói như thế nào đây, cô là dì Mộ ư! Nhưng phải làm sao bây giờ? Đây là con đường không lối về do mình lựa chọn, oán ai được!

 

          "Con biết rõ, mẹ là người phụ nữ ngốc, mẹ Mộ Hi." Nam Nam cố làm ra vẻ ngây thơ nói.

 

          "Này, này, Nam Nam, Nam Nam, Lâm Lâm có ngoan không? Có nghịch ngợm hay không?" Mộ Hi không trả lời vấn đề của Nam Nam, đối với đứa con trai này, cô có quá nhiều áy náy.

 

          Mộ Hi trốn tránh, Nam Nam không có tức giận, ngược lại khẽ mỉm cười, hiện tại khả năng người phụ nữ ngu ngốc này là mẹ đã khoảng bảy mươi phần trăm rồi.

 

          "Mộ tiểu thư, Lâm Lâm rất ngoan, con sẽ coi em ấy như em gái ruột mà yêu thương." Nam Nam cười nói, nghĩ thầm, người phụ nữ ngu ngốc, mẹ cứ chậm rãi chơi đùa với cha đi! Con trai con sẽ có kịch xem miễn phí!

 

          "Cám ơn con, Nam Nam, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về." Mộ Hi thật xin lỗi nói.

 

          Cuối cùng, Mộ Hi đưa điện thoại cho Nam Cung Diệu, chính mình liền đi ra ngoài. Kỳ thật, cô nghe được Nam Nam gọi cô là Mộ tiểu thư thì trong lòng khó chịu, trước kia Nam Nam cũng từng gọi cô là Mộ tiểu thư, nhưng chỉ khi hai người đùa giỡn, hiện tại nghiêm túc gọi cô như vậy, cô rất khổ sở! Cô muốn nghe con trai gọi cô thêm một tiếng mẹ.

 

          "Cha, còn có chuyện gì không?" Nam Nam nhu thuận hỏi.

 

          "Cha không ở nhà, con phải tự chăm sóc mình thật tốt." Nam Cung Diệu không yên lòng nhất chính là Nam Nam, đây là liên lạc duy nhất giữa Mộ Hi và anh, đây cũng là đứa con trai quý giá Mộ Hi để lại cho anh.

 

          "Cha, người thật giống mẹ nha, trở nên dông dài như vậy từ khi nào thế!" Nam Nam giễu cợt Nam Cung Diệu.

 

          "Tên nhóc thúi, cha là lo lắng cho con, có biết hay không? Con chính là bảo bối của cha, chẳng may ngày nào đó mẹ con trở về phát hiện con gầy, cô ấy còn không cắn chết ta!" Nam Cung Diệu rống to, tên nhóc thúi lại nói sự quan tâm của anh thành mẹ của mình, nào có ẻo lả đẹp trai như vậy chứ!

 

          "Người mẹ ngu ngốc kia dám vứt chồng bỏ con, Nam Nam sẽ không tha cho bà ấy! Lại dám sinh con xong liền không quan tâm ngó ngàng! Cha tha thứ cho bà ấy, Nam Nam còn muốn suy nghĩ một chút, suy nghĩ có nên tha thứ cho mẹ không!"

 

          Nam Nam cố ý lớn tiếng nói, bởi vì cậu biết rõ Mộ Hi nhất định ở một bên nghe được, chính là nói cho Mộ Hi nghe. Quả nhiên Mộ Hi tiến đến, đúng lúc nghe được những lời này, ngay sau đó lại chạy ra ngoài, chuyện lo lắng vẫn đã xảy ra, vẫn luôn lo lắng con trai hận cô, giờ Nam Nam đã thật sự hận cô rồi! Không thể trách Nam Nam, chỉ trách lúc trước cô quá ích kỷ, vứt bỏ Nam Nam!

 

          "Con trai, không cho phép con nói mẹ như vậy." Anh không muốn con trai hận Mộ Hi.

 

          "Vì sao lại không cho phép? Vì sao bà ấy lén lút rời đi? Hơn nữa đã lâu như vậy rồi cũng không tới tìm chúng ta, hừ! Rõ ràng là đã quên mất Nam Nam rồi!"

 

          "Con trai ngoan, cha muốn cúp trước, bởi vì đây là điện thoại di động của người khác. Tạm biệt, cha sẽ liên lạc lại với con sau." Nam Cung Diệu liền cúp điện thoại .

 

          Sau khi Nam Nam cúp điện thoại, đi về bên cạnh máy tính, cậu rất bận rộn, cha nhất định đã xảy ra chuyện, cậu muốn tra ra là ai muốn hại cha? Không thể giúp cha công khai, nhưng có thể lén giúp một tay.

 

          Nam Cung Diệu cúp điện thoại, thấy mắt Mộ Hi hồng hồng, biết rõ cô khóc.

 

          "Vì sao lại khóc?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi.

 

          "Tôi nhớ Lâm Lâm, con bé chưa bao giờ rời khỏi tôi, trước kia đi làm tôi đều mang con bé theo." Mộ Hi khóc vì Nam Nam, nhưng cũng thật sự nhớ Lâm Lâm .

 

          "Ừ." Nam Cung Diệu cũng đã được nghe nói, một họa sĩ luôn mang theo đứa bé để làm việc, kỳ thật trong lòng anh rất bội phục người phụ nữ này.

 

          Mấy ngày kế tiếp, Mộ Hi hoài nghi mặt than của Nam Cung Diệu chính là một loại bệnh, nhìn không ra vui buồn giận hờn, càng không biết cả ngày lẫn đêm anh ta đang suy nghĩ gì? Một gương mặt tuấn tú tràn đầy kiêu ngạo luôn kéo căng, một đôi mắt có thần nhìn không ra bất kỳ cảm xúc không ổn định nào.

 

          Mỗi ngày Mộ Hi làm việc vặt giúp đỡ trong bệnh viện, bởi vì trên người không có tiền, cũng không thể ăn không ở không! Cho nên cô liên tục hỗ trợ làm việc, y tá và thôn dân ở đây đều cực kỳ thích cô, chỉ là thôn dân đều trốn tránh người gọi là chồng kia, bởi vì ngày nào anh ta cũng lạnh như băng, toàn thân tản ra một loại cường thế.

 

          Một ngày, có rất nhiều du thuyền đến đảo nhỏ này.

 P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          "Các người là ai? Muốn làm gì?" Ngoài phòng bệnh, y tá nói.

 

          Lúc này, chỉ thấy một đám đàn ông có vóc người khôi ngô, khí thế hung hăng xông tới, khiến người chung quanh sợ hãi.

 

          "Diệu tổng." Giọng nói trầm thấp đến từ Lãnh Đông dẫn đầu.

 

          "Các người tới muộn hơn dự đoán của tôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Thực xin lỗi Diệu tổng, Lãnh Đông làm việc không tốt, để Diệu tổng chịu khổ." Lãnh Đông ngoan ngoãn nói.

 

          "Ừ, lập tức trở về thôi." Mấy ngày nay Nam Cung Diệu vẫn đang tự hỏi là ai muốn mạng của anh? Anh phải đánh trả bọn họ như thế nào?

 

          "Vâng, ca nô đã ở bên ngoài." Lãnh Đông cung kính nói, trận thế trước mắt làm cho bác sĩ và thôn dân giật nảy mình, biết rõ chồng cô gái kia là một nhân vật lớn, bởi vì vết thương trên người anh ta có thể chứng minh anh ta không phải là người bình thường, chỉ là không nghĩ đến lai lịch của anh ta lớn như vậy!

 

          Tất cả mọi người hiểu được, hóa ra cô gái này gả cho một lão đại hắc bang, từ trên người anh ta toát ra khí phách, liền đoán được người đàn ông này không đơn giản, hôm nay điệu bộ này làm cho bọn họ ngây ngốc tại chỗ, cũng không dám có một cử động nhỏ.

 

          Sau khi Nam Cung Diệu rời đi, xế chiều hôm đó, trên đảo này lại tới rất nhiều du thuyền. Hóa ra Nam Cung Diệu chuyển đến rất nhiều vật tư, là giúp đỡ bệnh viện này, còn có một tờ chi phiếu, đối với bọn họ là một con số trên trời.

 

          Cùng ngày đó, chú đã cõng Nam Cung Diệu đi bệnh viện cũng nhận được một số vàng cảm tạ, số tiền này đủ để họ xài cả đời.

 

          Về sau tất cả mọi người hiểu, hóa ra bọn họ cứu một Bồ Tát sống, lúc trước tất cả mọi người không cách nào hiểu được vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Diệu, hiện tại đều đã hiểu. Một người thủ lĩnh, đương nhiên sẽ đặc biệt một chút, nếu không thì sao có thể quản lý người phía dưới.

 

          Biệt thự Nam Cung.

 

          "Lãnh Đông, anh nói ai làm?" Nam Cung Diệu hỏi.

 

          "Diệu tổng, trước mắt còn chưa tra xét được tung tích sát thủ, rất có thể đã bị diệt khẩu!" Lãnh Đông cung kính đứng ở một bên nói.

 

          "Bên chỗ Tĩnh Vương có động tĩnh gì không?" Nam Cung Diệu nói.

 

          "Diệu tổng là đang hoài nghi hắn?" Lãnh Đông hỏi.

 

          "Ừ." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.

 

          "Tĩnh Vương - tên khốn kiếp kia, trước mắt không có phát hiện bất cứ dị thường nào, hành động gần đây hết sức bí mật, lão hồ ly kia làm việc cực kỳ cẩn thận." Lãnh Đông nói.

 

          "Nhìn thật kỹ cho tôi. Đáng chết, lần này bọn họ dùng là súng thuốc mê, nếu không tôi sẽ không bị thương!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, một đôi mắt ưng lóe tinh quang, lộ ra hung ác.

 

          "Vâng, Diệu tổng, ngài nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì tôi sẽ báo cáo cho ngài."

 

 

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc