Chương 140: Con trai ra lệnh cho cha.
P/s: dịch giả mới mọi người cho ý kiến nhé ^^ thanks
Editor: May
Mộ Hi cẩn thận nhớ lại, hiểu chính mình vừa ngất xỉu, chẳng lẽ là bởi vì bệnh say máu, nên Nam Cung Diệu liền bắt đầu hoài nghi cô?
"Anh ngốc à? Ngay cả tôi cũng không nhận ra sao!" Mộ Hi đưa tay cố gắng sờ sờ cái trán Nam Cung Diệu, có phải nói mê sảng rồi không?
"Đừng chạm vào tôi!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ, người phụ nữ đáng chết có bộ dáng ngây thơ này, chẳng lẽ là mình hiểu lầm cô, hay là cô quá biết diễn trò?
"Chạm vào thì thế nào? Cũng sẽ không mất miếng thịt!" Mộ Hi bất mãn nói.
"Cô vẫn không trả lời tôi, rốt cuộc cô là ai?" Nam Cung Diệu lại hỏi.
"Anh thần kinh à, tôi là Mộ Vũ Hàn, làm ơn nhớ kỹ đi!" Mộ Hi bình tĩnh nói.
"Vì sao tôi lại cảm giác cô là người mà tôi muốn tìm?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Kính xin nhìn kỹ một chút rốt cuộc tôi có phải là người anh muốn tìm hay không?"
Nam Cung Diệu nhìn người phụ nữ quật cường trước mặt, tính cách rất giống, đôi mắt cũng cực kỳ giống, nhất là đôi mắt kia, nhưng gương mặt này? Thật sự rất xa lạ!
"Cô tốt nhất là Mộ Vũ Hàn, nếu không..." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Nếu không thì như thế nào?" Mộ Hi quật cường hỏi, người đàn ông còn để ý tới phụ nữ mình chơi đùa ư, nếu như năm đó cô không vì thương thế của anh ta, sao Mộ Hi cô sẽ rời khỏi con trai bảo bối của mình!
Sao lại biến thành một người phụ nữ khác, làm hại con trai của mình không nhận ra mẹ ruột chứ!
Ngẫm lại tất cả chuyện đó đều là vì người đàn ông kia, từ chuyện này, Mộ Hi thật sự đã chui vào bên trong sừng trâu, không ra được nữa!
"Biến, cách xa tôi một chút..." Nam Cung Diệu tức giận rống to. Mộ Hi chết tiệt, vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Hai năm rồi, còn không xuất hiện, quá tùy hứng!
Năm đó là lo lắng cô bị lời tiên đoán nguyền rủa, cho nên liên tục không dám quá tốt với cô, mới sẽ tạo thành hiểu lầm với cô. Nam Cung Diệu vừa nhớ lại, liền không hối hận nữa, bởi vì chỉ cần Mộ Hi có thể sống sót là được. Nếu thật sự không trốn thoát được lời tiên đoán nguyền rủa, Nam Cung Diệu tình nguyện Mộ Hi hận anh cả đời, cũng không cần cô trở lại bên cạnh anh.
Mộ Hi thấy vẻ mặt mâu thuẫn của Nam Cung Diệu, rất không hiểu vì sao anh ta lại giống như hết sức hy vọng tìm được cô, nhưng lại giống như hết sức sợ hãi tìm được cô, chẳng lẽ là ảo giác của cô? Vì sao thần sắc trên mặt anh ta hết sức bất đắc dĩ? Nếu cô xuất hiện, anh ta sẽ vui vẻ hay là khổ sở? Giống như vừa rồi anh ta đã nói, nếu như cô là người anh ta muốn tìm, nếu không... Nếu không anh sẽ như thế nào?
Mộ Hi không biết? Nhưng có thể chắc chắn sẽ không tốt, bởi vì nét mặt của anh ta hết sức dọa người!
"Đáng giận, quả thực là không thể nói lý, anh cho rằng anh là bánh ngọt ư! Ai thích đến gần anh! Á - -" Kèm theo một tiếng thét chói tai tràn đầy hoảng sợ, cả người Mộ Hi nhanh chóng nhảy đến trên giường bệnh của Nam Cung Diệu, run lẩy bẩy.
Mới vừa rồi có một con chuột nhanh chóng vượt qua trước mặt cô, cho nên cô bị dọa, nhảy đến trên giường bệnh của Nam Cung Diệu.
"Đi xuống!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, người phụ nữ đáng chết này thật sự là vướng víu khó chịu!
"Tôi không đi xuống." Mộ Hi đáng thương nói.
"Đi - - xuống!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Tôi chính là không đi xuống, phía dưới có con chuột, tôi sợ!" Mộ Hi liền đáng thương nói.
"Không phải cô rất lợi hại ư? Lại có thể sợ một con chuột?" Nam Cung Diệu nhìn có chút đắc ý nói.
"Tôi không đi xuống, con chuột thích cắn người, lúc trước tôi đã từng bị một con chuột cắn, cực kỳ đáng sợ!" Mộ Hi nghĩ đến trước đây liền toát ra mồ hôi lạnh.
"Hiện tại tôi nói cho cô biết, nếu cô còn không đi xuống, tôi liền cắn cô." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Anh có lòng đồng tình không? Người ta chính là sợ chuột thôi mà!" Mộ Hi mang theo tiếng khóc nói. Cô sợ chuột, chuyện trước đây đã lưu lại bóng ma, cho nên dù Nam Cung Diệu nói cái gì, cô cũng sẽ không đi xuống.
Thấy nước mắt trong mắt Mộ Hi, Nam Cung Diệu mềm lòng.
"Vậy được rồi, tôi muốn ngủ, cô chỉ có thể ngồi, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi." Nam Cung Diệu nói xong cũng nhắm mắt lại, Mộ Hi ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, nhìn người đàn ông ở trước mặt từ từ ngủ .
Ngày hôm sau, sáng sớm Nam Cung Diệu liền tỉnh dậy, nhìn thấy người phụ nữ nằm úp sấp ở trước ngực mình ngáy to, liền chau mày. Người phụ nữ đáng chết này lại ở chỗ này cả đêm, khó trách suốt đêm anh đều cảm giác ngực mình thở không ra hơi, hóa ra là bị cô ta đè nặng, liền có chút tức giận.
Vào lúc Nam Cung Diệu muốn phát giận, phát hiện nước miếng của cô chảy ở trên ngực anh, giờ phút này tim anh nhảy thình thịch. Trước kia Mộ Hi chính là ngủ như vậy, nước miếng chảy tới trên người của anh, đến tư thế ngủ mà người phụ nữ này cũng giống như Mộ Hi, tại sao có thể như vậy?
Đúng lúc Nam Cung Diệu trầm tư, bác sĩ đi tới, thấy hai tay Mộ Hi ôm Nam Cung Diệu, một chân còn đè ở trên người Nam Cung Diệu, lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Mộ Hi có loại cảm giác bị người quấy rầy mộng đẹp, hơi nhíu mày, dụi mắt, mở mắt ra, lập tức lau nước miếng một chút, nhìn trước mắt.
"Á - - sao anh ở trên giường của tôi?" Mộ Hi rống to, chất vấn Nam Cung Diệu, người đàn ông này lại ôm cô ngủ!
Nam Cung Diệu thật sự im lặng, người phụ nữ đáng chết này lại dám trả đũa, chính cô nhảy lên giường của anh, sau đó vô lại không đi, bây giờ còn cây ngay không sợ chết đứng nói anh lên giường của cô!
"Khụ khụ, cô gái, giường của cô ở bên kia." Bác sĩ tốt bụng nhắc nhở nói.
"À, à, hắc hắc, tại sao có thể như vậy? Nhất định là mộng du, nhất định là mộng du!" Mộ Hi nói xong liền đi xuống giường, vẻ mặt hết sức lúng túng, lần này thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng nói không rõ!
"Cô gái, tôi biết rõ cô yêu tiên sinh này, nhưng hiện tại anh ta thật sự là không tiện như vậy với cô đâu, bởi vì chẳng may miệng vết thương nhiễm trùng, sẽ rất phiền toái, cho nên cô phải nhịn một chút!"
Bác sĩ tốt bụng nhắc nhở, bởi vì bản thân muốn nhặt lại một cái mạng cho người đàn ông này, nếu như không chú ý miệng vết thương, nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm, cô gái này không hiểu, cho nên ông muốn giải thích rõ, đây là nghĩa vụ của ông, cũng là trách nhiệm của ông.
"Tôi, bác sĩ..." Trong nháy mắt, mặt Mộ Hi liền đỏ bừng lên, cô muốn nói mình oan uổng! Nhưng vừa nghĩ, nói ra thì ai sẽ tin!
Khuôn mặt Mộ Hi ủy khuất không có chỗ nói, thực hận không thể tìm khối bọt biển đập đầu chết!
"Bác sĩ, tôi muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an, nhưng điện thoại của chúng tôi đều rơi vào trong nước!" Nam Cung Diệu lễ phép nói.
"Dùng của tôi đi, báo bình an cho gia đình." Bác sĩ lấy điện thoại di động ra đưa cho Nam Cung Diệu.
"Cám ơn." Sau khi Nam Cung Diệu nói cám ơn, bác sĩ liền đi ra ngoài trước.
Sau khi Nam Cung Diệu mất tích, Lãnh Đông lo lắng bất an, tối nào anh ta cũng ở trong biệt thự Nam Cung, bảo vệ Nam Nam và Lâm Lâm. Nam Nam là con trai ruột của tổng giám đốc Diệu, Lãnh Đông cũng là sau này mới biết được kiểm tra DNA lần đó bị người động tay chân. Nếu tổng giám đốc Diệu thật sự không có ở đây, vậy thì vẫn còn Nam Nam, cho nên anh ta muốn bảo đảm Nam Nam an toàn.
Lãnh Đông nhìn một dãy số xa lạ, trong lòng khẽ nhéo, sẽ là ai?
"Alo?"
"Là tôi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu tổng." Lãnh Đông đứng mạnh lên, rất vui vẻ. Diệu tổng còn sống, thật tốt quá, anh ta luôn luôn bình tĩnh, nhưng không có tin tức của tổng giám đốc Diệu, anh ta liền bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Bọn nhỏ như thế nào?" Nam Cung Diệu hỏi, anh lo lắng đối phương đối phó người nhà của anh.
"Diệu tổng yên tâm, bọn nhỏ rất tốt, ngài đang ở đâu?" Lãnh Đông lo lắng hỏi.
"Tôi bị thương, tạm thời vẫn không thể trở về, anh phải chăm sóc mọi người kỹ lưỡng." Nam Cung Diệu dặn dò.
"Diệu tổng yên tâm, chỉ cần có Lãnh Đông tôi ở đây, mọi người liền an toàn." Lãnh Đông cam kết.
"Nam Nam có ở đó không?" Nam Cung Diệu đoán được Lãnh Đông nhất định ở cùng Nam Nam.
"Ở trên lầu, tôi để cho cậu chủ nghe điện thoại." Lãnh Đông đi lên lầu.
"Cha." Nam Nam gọi vào, mặc dù Lãnh Đông không nói gì, nhưng cậu cũng đoán được đã xảy ra chuyện. Cha không về nhà ngủ, đây là chuyện không thể có vào lúc trước, còn có mẹ ngu ngốc đang bị điều tra cũng chưa tới đón Lâm Lâm, vậy đã nói lên đã xảy ra chuyện.
"Con trai, con phải nghe lời của chú Lãnh Đông, còn có gần đây đừng ra khỏi cửa, mặc dù bây giờ là được nghỉ hè, nhưng cha vẫn hy vọng con có thể ở nhà học bài thật tốt. Còn có Lâm Lâm rất ngoan, con phải nhường nhịn con bé một chút, đừng tìm con bé gây gổ, có biết không?" Nam Cung Diệu lo lắng hai đứa bé ở cùng một chỗ sẽ không hòa thuận, cho nên luôn miệng dặn dò từng câu.