Chương 40:1
Cô cố gắng biểu hiện quan tâm của người vợ đối với chồng.
Thần Huống nhìn cô không chuyển mắt, biết rõ đây không phải ý tứ cô muốn nói, lại cố ý không có nói toạc ra, mà nhẹ gật đầu:
"Ừ! Anh đi đây! Còn em, đi rửa cái mặt, sau đó đi xuống ăn cơm với ba mẹ, ông bà nội đi. . ."
"Ừm!"
Cô đáp ứng, tâm tình lại một lần ngã vào thung lũng.
Vườn bên ngoài, bầu trời sáng ngời từng điểm từng chút bị bóng râm bao phủ, cuối cùng một đám ánh sáng mặt trời chiếu ở trên lưng rộng lớn đang đi xa của anh. Vòng qua chỗ ngoặt, ánh mặt trời vẫn còn, nhưng anh không thấy rồi.
Cô thở ra một hơi, quay đầu nhìn căn phòng lành lạnh cùng xa lạ.
Nói thật, cô không thích một mình đợi ở chỗ này.
Nhưng cô không thể không buộc bản thân đi thích ứng.
Giờ khắc này, trong lòng cô đón nhận một tâm tình: Không thoải mái —— giống như bị phán quyết hình phạt, không thể không ở trong lao tù, chỉ có thể nhìn qua một mảnh bầu trời rộng lớn bên ngoài thở dài.
Àizzzz
. . .
Cô ngã xuống ghế sofa, cầm một cái gối, che lên mặt của mình, cả người không có chút tinh thần.
Ngồi trong chốc lát, Đông Lôi đi rửa mặt, nặng nề thở ra một hơi, đi ra bên ngoài.
Trong vườn kính yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa ra sân, cô nhìn thấy mẹ chồng đang bước nhanh tới.
"Lôi Lôi!"
"Mẹ!"
Cô kêu một tiếng.
"Như thế nào không nghe?"
Âu Diên nhìn cô không tập trung, hỏi.
"A? A, điện thoại, ở nạp điện. . . Đã quên cầm. . ." Cô vừa sờ túi, nói.
"Tử Tuần ở cửa lớn, xe muốn đi, nó để con đi qua một chuyến. . . A, đúng rồi, lấy đồ và điện thoại của con theo. . ."
Ồ, anh còn chưa đi sao?
" Dạ!"
Đông Lôi không rõ, nhưng vẫn quay người cầm đồ đạc của mình, đi ra bên ngoài,
Âu Diên ở sau lưng nhìn, nhíu mày, có thể xác định tâm tình đứa nhỏ này đang trầm thấp, có quan hệ với Cố Duy vượt ngục.
Xem ra, đối với người chồng trước, đứa nhỏ này vẫn có chút tình cũ khó quên đấy.
Cửa lớn, một chiếc xe việt dã màu đen chờ ở nơi đó.
Đông Lôi đến gần, đột nhiên cửa chỗ ngồi phía sau mở ra, bên trong truyền đến Thần Huống nói thật nhỏ:
"Đi lên!"
Cô nhìn Âu Diên sau lưng, bước đi lên, thấy Thần Huống đang nói điện thoại, miệng đầy tất cả đều là Anh văn. . .
Cô xấu hổ cắt ngang, chỉ có thể lẳng lặng chờ.
Anh lại xử lý chút chuyện, lướt qua đầu gối của cô, nói với mẹ đứng bên ngoài cửa xe, kêu lên:
"Mẹ, con đi đây...! Có rảnh chúng con sẽ trở lại!"
"Ừ, trên đường cẩn thận!"
Âu Diên phất tay.
Thần Huống đóng cửa xe lại, ý bảo Lô Hà lái xe.
Xe bắt đầu chuyển động!
Đông Lôi bình tĩnh ngồi chỗ đó, cảm giác xe trượt đi ra ngoài, bảo vệ cổng cho đi, để tay ở trán, chính đi về phía người bên trong xe cúi chào.
Xe vòng chỗ ngoặt, chạy nhanh ra cửa lớn Thần gia.
Cô không nhịn được gọi lại:
"Anh.. anh muốn dẫn em đi đâu?"
Một tia sáng từ phía tây, từ cửa sổ xe rọi vào, cô nhìn thấy xe rất nhanh lên đường lớn, đi về phía tây.
Thần Huống nhìn thoáng qua dòng người xe cộ chạy như bay ngoài cửa sổ, , nói:
"Không phải là muốn về Quỳnh Thành sao? Cùng nhau trở về."
"Thật sự hả!"
Ánh mắt của cô lập tức sáng ngời.
Cô bé kia rất dễ dàng bởi vì đạt được một ít chuyện nhỏ thỏa mãn, mà vui mừng.
Loại tâm tình này, rất trực tiếp, anh nhìn thấy, tâm không khỏi cùng mềm mại theo.
"Không phải em đã ở trong xe sao?"
Thật là một cô bé ngốc.
"Nhưng ông bà nội bên kia. . ."
"Anh đã nói. . . chị Ngôn sẽ cùng đi Quỳnh Thành mỗi ngày đốc thúc em điều dưỡng thân thể. Chờ uống xong đợt trị liệu này, em trở lại. . ."
Đông Lôi ngẩn ngơ, không rõ anh đang nghĩ gì, vừa rồi còn cầm hiệp nghị áp cô đâu. . . Nhìn ý của anh, cũng muốn cho cô lưu lại cùng người nhà của anh, hiện tại làm sao lại. . .
"Vậy sao anh không có nói với em, em không chuẩn bị gì hết!"
Tâm tình không hiểu khá hơn.
"Không cần chuẩn bị, bên kia cái gì cũng có. . . Quần áo của em, anh làm cho người ta từ Đông gia chuyển qua nhà của chúng ta rồi. Nên giặt sạch, nên phơi nắng, cái gì cũng không thiếu."
"À!"
Cô gật đầu, đột nhiên nghĩ đến sao anh lại vô thanh vô tức làm những chuyện đó?
Xem ra hình như tính trước rồi!
Cô khong khỏi nhìn qua người đàn ông này:
"A, không đúng nha, có phải anh sáng sớm liền định lúc này tới đây sẽ dẫn em về hay không?"
Thần Huống đưa tay sờ đầu cô:
"Đúng vậy, anh vốn tính toán như vậy."
Cô vội vàng ôm đầu, cứu lấy tóc của mình, trách cứ nói:
"Vậy vừa rồi anh có ý gì?"
"Trêu chọc em thôi!"
Anh nói.
Cô lập tức im lặng: "Trêu chọc em chơi, rất có ý tứ sao?"
Thần Huống nghiêm túc nói: "Không có ý nghĩa anh cũng không trêu chọc em chơi?"
Đông Lôi: ". . .”
Người này, tại sao có thể xấu xa như vậy?
"Ừ, theo anh đoán, vừa rồi không có cùng đi ra, có phải trốn trong phòng buồn bực hay không? Gọi điện thoại còn không nhận. . . Nếu như tâm tình lớn như vậy, sao không cùng anh nói thẳng, ngốc hay không, em đó. . ."
Anh xoay mặt, lại nhéo nhéo mũi của cô:
"Sau này, có ý kiến gì, trực tiếp nới với anh, em xấu hổ mở miệng với trưởng bối. nhưng anh thì được. Biết không?"
Giờ khắc này, Đông Lôi lại muốn trừng hắn lại muốn cắn anh.
"Anh thật xấu xa, nếu như nhìn thấy em như vậy, còn trêu chọc em . . Em không để ý tới anh nữa!"
Cô xoay người che mặt, bụm lấy cái mũi.
"Tức giận?"
Mặt bị anh kéo trở về, tay bị bắt lại.
Môi của cô vẫn không tự giác cong lên, đáy mắt che giấu không được cười. Cười như vậy, làm cả khuôn mặt đều sáng sủa.
"Nhìn ở phân thượng anh cứu em thoát ly khổ hải, em sẽ không tính toán chi li với anh, sau này, không cho phép lại trêu chọc em. . ."
Thần Huống xoay người cô qua, ôm chặt, nghiêm túc nói:
"Thần phu nhân ngốc như vậy, anh không trêu chọc em, thì trêu chọc ai đây?"
Lời này, nói đến thật là làm cho người hoảng sợ.
Đông Lôi lập tức trố mắt, không nhịn được trừng mắt liếc anh một cái.
Ngồi trước, Lô Hà nhìn vợ chồng bọn họ đấu võ mồm, không khỏi buồn cười nhưng mà cười ——
Từng ấy năm tới nay, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua tư lệnh nhàn hạ thoải mái trêu chọc một người con gái như vậy, thật sự lại để cho hắn cảm thấy kinh ngạc. . .
Lúc trước, hắn cho rằng tư lệnh lấy vị Đông tiểu thư này, chỉ vì trên lợi ích liên minh, hiện tại xem ra, giống như không phải như hắn nghĩ.
Tư lệnh và phu nhân cùng một chỗ, rất thoải mái đâu!
Lúc này, có điện thoại tiến đến, đấu võ mồm không thể không ngừng.
Thần Huống vừa nghe, vừa quan sát cô, trên mặt cô gái nhỏ có chút nhẹ nhàng rồi, anh nhìn thấy cười vui vẻ.
Lần này tới đây, thật sự anh chuẩn bị dẫn cô về.
Bởi vì anh biết rõ cô đối đãi người trong nhà không thú vị, chẳng qua cô hiền lành không nhắc tới.
Mấy ngày nay, hai người ở hai nơi nói chuyện, mỗi một lần cô nói chuyện phiếm với anh, vội vàng vài câu, cũng không tỏ vẻ tâm tình trong lòng cô.
Thẳng cho tới hôm nay mẹ vợ gọi điện thoại tới, anh mới xác định cô thật là có đau khổ nói không nên lời.
Đáng tiếc, mặc dù cô gái nhỏ này có ý nghĩ, lại bị hiệp nghị ngăn trở tâm. Nên không hiểu được trong lòng, cũng không nguyện biểu lộ nội tâm cùng anh.
Vừa rồi anh khó xử cô, chỉ muốn nhìn cô có chủ động tranh thủ hay không.
Kết quả, bị lời nói của anh đè xuống, ý nghĩ trong lòng cô rụt trở về. Thà rằng bản thân ủy khuất, cũng không muốn thổ lộ tiếng lòng. Rất khách khí với anh, rất khách khí. . .
Loại khách khí này, thật sự không nên xuất hiện ở giữa vợ chồng.
Xem ra, muốn đi đến trong lòng cô gái này, phải tiêu tốn một chút tâm tư mới được!
3h, Đông Lôi xuất hiện ở biệt thự của Thần Huống—— Ngọc Cảnh vườn 2 số 1. Ở trên máy bay, bọn họ ăn bữa tối, trở lại bên này mới hơn tám giờ tối, Thần Huống đưa cô về nhà của bọn họ trước.
"Tắm rửa, trước ngủ. Anh đi hiện trường một chút, không biết lúc nào có thể trở về. Không cần chờ anh. Có việc gọi điện thoại cho anh, hoặc là tìm cảnh vệ. Điện thoại ở bàn đọc sách."
Đây là lời nói lúc Thần Huống rời đi.
Từ một người ở một hoàn cảnh lạ lẫm đi vào hoàn cảnh lạ lẫm khác, duy nhất khác nhau chính là nơi đây không có người nhà của anh cần nàng đi ứng phó.
Một cảnh một vật nơi đây, dính đầy hơi thở người đàn ông của cô —— mặc kệ cô đi ở góc nào, đều có thể cảm nhận được sự hiện hữu của anh.
Nơi này với lần đầu tiên cô tới, có một chút khác nhau, đường cong biến mềm mại rất nhiều, màu sắc cũng nhiều biến hóa một chút, không hề lạnh lùng cứng nhắc.
Trên giường đồ dùng không còn là màu xám, mà một giường chăn màn gối đệm màu đỏ rất ấm áp. . .
Trong phòng vẫn thu xếp một giường nhỏ đáng yêu, ở phía trước cửa sổ.
Gấu bắc cực bông cô luôn ôm ở nhà mẹ, chẳng biết lúc nào cũng bị mang đi qua, yên tĩnh bày ở trên tủ giường.
Đồ vật hai bên căn phòng giữ quần áo. Phía đông là anh. Phía tây là của cô, quần áo bên trong hơn phân nửa là quần áo học sinh, có chút xưa cũ, có chút là mới mua, còn có một ít là giả bộ thục nữ, cũng không biết anh mua thêm lúc nào, rất phù hợp phong cách cô thích. Có vài món lễ phục khác, giày thuần một mày trắng đáy bằng.
Cô lấy váy ngủ tắm rửa, tắm rửa xong, lại pha trà uống.
Một bình trà vào trong bụng, lúc đã đến mười hai giờ, anh vẫn chưa về.
Cô không có gọi điện thoại, ở chần chờ thêm vài phút đồng hồ, sau đó chui vào chăn, nhẫn nại không để ý tới chuyện kia.
12:30, Đông Lôi thiếp đi!
Không biết có phải bởi vì hôm nay nghe được quá nhiều chuyện có quan hệ Cố Duy hay không, cô rõ ràng mơ tới hắn. Từng màn hình ảnh đang lướt qua, giống như phim chiếu trong đầu cô một lần.
Khi còn bé, hắn trắng tinh, vẫn cùng cô ở một chỗ ngủ trưa. Khi đó bé trai này, rất ấm áp như ánh mặt trời, cả người sạch sẽ thanh tịnh.
Tiệc tối nguyên tiêu, hắn phong độ nhẹ nhàng, cười mỉm xuất hiện ở trước mặt cô.
Xem mặt trời lặn, hắn ôm cô, tránh né tai hoạ ngập đầu.
Bị bắt cóc, trong tình cảnh cô gặp nguy hiểm, lại là hắn phá cửa đi vào, cứu vớt cô, lần lượt từng chút đi vào trong lòng cô.
Sau đêm thoát hiểm đó, cô ngủ lại bên cạnh hắn, để bản thân biến thành người phụ nữ của hắn —— nụ hôn của hắn, làm cho cô mê say, mất đi năng lực phản kháng.
Lúc kết hôn, cô cười tươi như hoa, hắn nắm tay cô giới thiệu với bạn bè. Vậy một đêm, bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp được người chúc phúc.
Sau khi kết hôn, một ngày qua ngày, cô say mê trong hạnh phúc, bên khóe miệng luôn treo nụ cười ngọt ngào. Mà hắn thích hôn khóe môi cười của cô, hắn nói, cô làm cho người ta mê muội.
Nụ hôn của hắn, dù sao vẫn không chỗ nào không có.
Nụ hôn của hắn, cũng làm cô trầm luân.
Trong lúc ngủ mơ, cô giống như lại cảm thấy nụ hôn của hắn. . . Từng chút từng chút ngậm lấy, tiến vào chiếm giữ, cùng một chỗ cùng múa, cướp đi dưỡng khí của cô, làm cô hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên. . .
Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn.
Hôm nay, cô đã không phải là vợ của hắn, hắn vẫn còn hôn cô như vậy, thật sự không nên.
Nụ hôn của hắn, giống như có ma lực, cô muốn bỏ qua, muốn đá văng, kết quả quấn lấy, khuôn mặt cũng xoay theo.
"Cố Duy. . ."
Không thể. . .
Cô kêu tên của hắn tỉnh lại, lại thấy là Thần Huống đang gần trong gang tấc hôn cô, ngọn đèn kết màu chiếu vào trên mặt anh.
Bởi vì cô vừa gọi, ánh sáng đáy mắt nhiệt tình, đột nhiên lạnh lẽo, âm trầm.
Anh nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng, hai tay hung hăng lau mặt một cái, ngồi xuống bên cạnh, nhìn trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ gì. . .
"Thần. . . Thần. . . anh Thần. . . anh đã trở về?"
Xong đời!
Da đầu cô run lên.
Sao ở thời điểm này, cô kêu tên chồng trước?
Muốn giải thích, biết nói như thế nào?
Chuyện như vậy, càng giải thích, càng không rõ.
Cô vội vã ngồi dậy.
"Ừ! Vừa về. Anh đi tắm rửa!"
Anh đứng lên, đi về phía phòng tắm, dường như cũng không có đem chuyện vừa rồi để trong lòng.
Đông Lôi khẩn trương che môi bị hôn qua, rất là bất an, cùng theo rời khỏi giường, đuổi vài bước, muốn gọi anh, nhưng cô không biết nói như thế nào . .
Mười phút sau, cô nghe được anh bước ra phòng tắm, anh cũng không trở về phòng, nghe tiếng bước chân kia, giống như đang đi về phía sân thượng.
Cô nắm chặt gấu bông cô thích nhất, đi theo ra bên ngoài, xuyên thấu qua ánh sáng ngọn đèn nhỏ nhìn ra bên ngoài: người đàn ông dựa vào trên lan can, hình như đang uống rượu, cúi đầu, sắc mặt nặng nề. . .
Trong lòng của cô bất an, muốn đi lên, đi vài bước, sợ hãi, lại vòng về, một lần nữa tiến vào chăn, nhắm mắt, ngủ, lại khó ngủ.
Anh không có đi vào nữa.
Ít nhất ở trong thời gian cô tỉnh dậy, anh không có.
Cô nghĩ, anh hẳn là tức giận!