Chương 39:
Đông Lôi đầu tiên gọi điện thoại cho mẹ, trực tiếp ném đi một câu:
"Mẹ, vừa rồi Bành Ngọc tới tìm con. . ."
Trò chuyện bên kia, Hà Cúc Hoa ngồi ở trên ghế sa lon đáp ứng , không tự giác sờ soạng tóc, trong lòng căn nhắc nên trả lời thế nào, cuối cùng nói ra hai chữ:
"Vậy sao?"
Hàm hồ, cố ý muốn qua loa tắc trách, muốn gạt chuyện này qua.
Đông Lôi đâu muốn bỏ qua, nhanh hỏi tiếp:
"Mẹ, có một việc, con muốn hỏi, xin mẹ nhất định phải trả lời chi tiết!"
"Cái gì?"
"Lúc trước con đụng phải Cung Tiểu Bồng, có phải Cung Tam muốn khởi tố con hay không?"
Hà Cúc Hoa thoáng trầm mặc một chút.
Đông Lôi cũng là người thông minh, chỉ im lặng một lát đã hiểu:
"Xem ra là chuyện thât . . Vì sao họ lại rút đơn kiện?"
Hà Cúc Hoa thấy lừa không được, nghĩ nghĩ sau đó mới nhẹ nhàng đáp:
"Nguyên nhân có hai, một là phanh xe của con hoàn toàn chính xác bị người động tay chân, chỉ là nhất thời không tra ra là ai muốn đưa con vào chỗ chết; hai là Cố Duy và Cung gia đã đạt thành hiệp nghị. . . lúc này bọn họ mới chịu bỏ qua. . ."
"Hiệp nghị? Hiệp nghị gì?"
Không thể tưởng được thực sự hiệp nghị.
"Dùng tốc độ nhanh nhất ly hôn với con!"
Khi đó Cố Duy hoàn toàn không chịu ly hôn, hai người giằng co nửa tháng, cuối cùng, hắn vội vàng đáp ứng.
"A, vậy sao? Vì sao trước đó mẹ không nói với con?"
Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì để nói. Con muốn ly hôn, Cố Duy không muốn, không chịu, Cung lão Tam sẽ khởi tố con. Hai người ly hôn, Cung lão Tam liền buông tha khởi tố. Chuyện này với con vô cùng tốt. Chẳng lẽ con biết bởi vì Cố Duy vẫn yêu con nên muốn hồi tâm chuyển ý sao? Mẹ nghĩ con sẽ không vậy đâu!"
Quả thật không biết.
Nhưng biết rõ tốt hơn không biết.
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi:
"Mẹ, vài ngày trước Cố Duy xảy ra chuyện, mẹ cũng biết rồi đúng không?"
"Biết một ít!"
"Sao mẹ không có nói với con?"
"Cần nói sao?"
Hà Cúc Hoa phản đối: "Bây giờ con là vợ Thần Huống. Lại đi quan tâm người khác, con cảm thấy thích hợp sao?"
Đông Lôi nhất thời không nói được.
"Hiện tại, con biết đúng không, mẹ muốn hỏi con một chút, biết được, con chuẩn bị muốn làm như thế nào?"
Hà Cúc Hoa lại hỏi một câu.
Đông Lôi không đáp, ngược lại hỏi:
"Cụ thể là chuyện gì xảy ra?"
Hà Cúc Hoa đem những gì mình biết đơn giản nói lại:
"Bên trong rương hành lý của Cố Duy có thuốc phiện, hẳn là bị vu oan; có điều, muốn chứng minh chuyện này cùng hắn không quan hệ, bây giờ, hắn cũng không có biện pháp toàn thân trở ra. . ."
"A, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khác sao?"
Cô nghĩ đến phản ứng vừa rôi của Bành Ngọc.
"Ân, hôm nay có người vạch trần Cố Duy từng giết người mấy năm trước. Sau lại để cho người ta lấy chứng cứ, hiện tại có người chứng minh hung thủ thật sự là hắn, cho nên, hắn sẽ phải chịu tội vì hành vi của hắn. . ."
Đông Lôi nghe xong ngây ngốc một chút, dựa theo luật pháp Đông Ngải, tội cố ý giết người, được phán có thời hạn mười năm tù trở lên, tình tiết nghiêm trọng, chỉ sợ sẽ bị phán cả đời, trách không được Bành Ngọc có thái độ mất bình thường.
Nhưng này có quan hệ gì với Thần Huống?
Chẳng lẽ là Thần Huống cho người moi chuyện này ra sao?
Cô suy nghĩ khả năng bên trong.
Nhất thời khó để xác định.
Sau khi Đông Lôi cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi thật lâu, sau đó bấm số của Kiều Sâm, vang lên một hồi lâu bên kia mới có người nhận.
"Lôi Lôi vậy sao?"
Bên kia truyền giọng nói trầm thấp của Kiều Sâm.
"Alo!"
Đông Lôi đáp ứng.
"Tân hôn vui vẻ! Mấy ngày naycó khỏe không?"
Anh quan tâm hỏi.
"Tất cả đều tốt!"
Cô lời ít mà ý nhiều.
"Vậy là được rồi!"
"Anh Kiều, cám ơn anh!"
Cô tự đáy lòng nói một tiếng cám ơn.
"Lời này là sao?"
Anh giống như đang cười hỏi.
Đông Lôi lẳng lặng suy nghĩ một chút, trước kia, cô luôn quấn anh, quấn không có được quan tâm của anh, hiện tại đường ai nấy đi, anh lại quan tâm cô.
Đương nhiên, cô biết rõ, sự quan tâm này, chỉ đơn thuần là người anh trai quan tâm em gái.
Có điều cô nhận ra trên đời này, có ít người thật đúng chỉ thích hợp làm anh em, làm bạn bè, mà không thích hợp làm vợ chồng. Biết được trở thành vợ chồng sẽ bất hoà.
"Anh Kiều!"
Cô rất chân thành kêu một tiếng.
"Sao!"
Cô dựa ở trên ghế sofa mỉm cười nói ra:
"Mỗi người đều có con đường của mình phải đi. Bất kể là sai hay đúng, hạnh phúc hay thống khổ, bất cứ ai trong thế gian này, đều phải tự mình trải qua.
"Đã từng, em mê luyến anh, yêu đơn phương nhất định sẽ thống khổ; đã từng em xúc động lập gia đình, không nhìn được lòng người, nhất định em sẽ bị thương tổn; bây giờ em tái giá làm vợ, là con đường do em tự chọn. Em không biết kết cục như thế nào, nhưng em tinh rằng em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, có lẽ sex bàng hoàng bất an, nhưng em sẽ cố gắng vượt qua.
"Cho nên, anh Kiều, chuyện cho tới bây giờ, anh không cần cảm thấy anh có lỗi với em, cũng không cần làm gì cho em.
"Anh Kiều, em biết anh là một người thích giải quyết chuyện rõ ràng, từ nay về sau, nhưng mong anh hãy làm chuyện mà anh cảm thấy quan trọng, kiên trì y đức, tận tâm tận lực chữa bệnh và chăm sóc cho bệnh nhân. Hôm nay, em không phải cầu xin cho người khác, gọi cuộc điện thoại này, chỉ là muốn nói với anh, cám ơn anh đã luôn bảo vệ."
Lúc đó, Kiều Sâm đang ngồi ở trước bàn làm việc, bởi vì này câu nói, khóe môi anh cong lên.
Đứa nhỏ này, thật sự trưởng thành. .
Buổi sáng mưa to giớ lớn, chạng vạng tối trời đã dần tạnh, thời tiết vô cùng ấm áp.
Đông Lôi ngồi ở trên bàn đu dây, nhìn đóa mây trắng trên trời, cũng không biết chúng sẽ bị gió thổi đi đến nơi nào. . .
Nhắm mắt, cô cảm giác gió lướt qua mặt mình, êm dịu mát mẻ như vậy.
Cô dường như đã ngủ.
Trong lúc ngủ, cảm giác có một con chó nhỏ thè lưỡi liếm chân của mình, từng đợt cảm giác ngứa, làm cho cô muốn bật cười.
Không, cô muốn tránh khỏi con chó nhỏ kia, mới muốn đạp, cả người lại bay lên. . . Giống như đang di chuyển, càng giống bị người ôm, một hương vị xa lạ lại quen thuộc xông vào xoang mũi.
Cô vội vàng mở mắt ra, nhưng Thần Huống đã bế cô lên, đang hướng trong phòng đi.
"Anh Thần .. ưm.... . ."
Cô vội vàng ôm anh, sợ mình rơi xuống, mới kêu ba chữ, môi đã bị chắn.
Người đàn ông công thành chiếm đất, không cho cô nửa điểm thích ứng, cô chỉ có thể ôm lấy cổ của anh, mặc anh cướp đoạt.
Đúng, đây tuyệt đối là một cướp đoạt xích lõa trắng trợn, hận không thể chặt cô thành tám khúc, hủy đi xương cốt lột da, nuốt cả người vào bụng, mới tốt.
Quấn quýt môi của cô, dường như nhựa cao su mạnh nhất, một khi dính lên, sẽ không gỡ không tách ra được.
Giờ khắc này, đôi mắt nặng nề của người đàn oogn gần trong gang tất đang nhìn chăm chú.
Lúc này, cô cảm giác hai gò má mình nóng lợi hại, sôi trào lên, cả người như bị sốt.
Bởi vì, nụ hôn của anh, quá hung ác.
Cướp sạch dưỡng khí của cô, đầu óc của cô bị hôn đến trống rỗng đồng thời bởi vì thiếu dưỡng, mà cảm nhận được một cảm giác mãnh liệt hít thở không thông.
Trời ạ!
Ai nói cho cô biết: Thần tư lệnh lạnh lừng, sao có thể hôn người nhiệt tình như vậy?
A, không, hành vi này của anh, càng giống nhưu đang trừng phạt cô.
Rốt cuộc, anh biết nên cho cô hô hấp, mà buông cô.
Hương vị đàn ông mạnh mẽ một lần nữa bay vào phổi cô, cô thở hổn hển vài cái, thật sự rất chật vật....!
"Em kêu anh là gì?"
Giọng nói rất nghiêm túc của anh vang lên.
Cô vuốt ngực, không ngừng hít vào, có chút ngượng ngùng:
"Em chưa quen. . ."
"Sau này mỗi một lần gọi,anh hôn em một lần. Cho em biết rõ, rốt cuộc là anh là anh Thần của em, hay là chồng. . ."
Ánh mắt tĩnh mịch của anh tỏa sáng.
Cô im lặng: ". . ."
Nghĩ tới nếu cô ở trước mặt trưởng bối kêu anh Thần, chẳng lẽ anh cũng thật sự sẽ không để ý tới chỗ nào cũng hôn cô sao?
"Anh nghĩ mình nên 'Nhắc nhở’ em, để trong lòng em nhớ rõ, biết anh là ai và biết cả thân phận của em. . ."
Cô lại im lặng lần nữa, người này, rõ ràng có thể "Mang thù" dai như vậy?
Được rồi, anh chỉ muốn cô biết thân phận người vợ của cô.
Nếu quên, sẽ nhiều lần thân mật với cô, mà lại là theo cách trong tiềm thức mình bài xích.
Hai người tiến vào phòng.
Đông Lôi vụng trộm nhìn người đàn ông lạnh như băng này, cảm giác không khí vợ chồng nồng đậm hơn.
"Còn ngủ sao?"
Thần Huống hỏi, ôm cô về phía giường:
"Sau này đừng ngủ bên ngoài, gió lớn. . ."
"Không ngủ nữa!"
Cô không muốn đến trên giường, chỗ kia quá mẫn cảm, làm cho cô có cảm giác khẩn trương:
"Anh để em xuống ghế là được!"
Thần Huống đặt cô lên ghế sofa, đi thẳng lấy nước uống.
Đông Lôi lấy một cái ôm gối tới, nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần từ nụ hôn kia, trong miệng đau đớn lần nữa nhắc nhở cô: Đông Lôi, cô là vợ anh ấy, cô là vợ anh ấy.
Nhưng thật ra có chút không được tự nhiên, thân mật như vậy, cô khó quen và thích ứng.
Cô giật giật đầu lưỡi bị mút run lên, lại cắn cắn môi, mới lại lần nữa nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia, nhẹ giọng hỏi:
"Anh về khi nào vậy?"
"Vừa về!"
Anh nói.
Mấy ngày nay anh rất bận, không có một phút nhàn rỗi.
Vốn phỏng vấn có bảy ngày áp xuống thành bốn ngày, trên thực tế hôm trước anh trở về Đông Ngải, có điều ở biệt thự Đặc Lâm có rất nhiều chuyện , anh ở bên kia như con quay xử lý tất cả mọi chuyện, lúc này mới có được một chút thời gina, trở về nhà một chuyến. Làm như vậy vì cái gì, chỉ là muốn gặp mặt cô vợ nhỏ xinh này.
Azz, có ai khổ hơn anh hay sao?
Tân hôn mà bận thành như vậy?
Nhưng tinh thần của anh ở trạng thái tốt nhất.
Anh cảm giác mình hiện tại có một xúc động yêu thương, thẳng đến vừa rồi ôm cô, thời điểm hôn cô, mới cảm giác tâm tư bồng bột kia, đã có một bến cảng.
Thần Huống vừa uống nước, vừa cảm nhận dư vị vừa hôn cô, soa cũng cảm thấy chưa đủ. . .
Anh quay đầu lại nhìn, cô gái nhỏ đang cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng. . .
"Đi gặp ông nội và bà nội?"
"Ừm!"
"Mẹ đâu rồi?"
"Thấy!"
Đôi mắt của Đông Lôi nháy nháy.
Người đàn ông đặt ly trà xuống, tháo cà- vạt, một lần nữa đứng trước mặt cô, thấy sắc môi đỏ mọng kia, vô cùng đẹp mắt, lại nhỏ như vậy, thật sự làm cho người ta yêu thích, không nhịn được cúi xuống hôn một cái.
Cô ngây ngốc, không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, sắc mặt không khỏi hiện ra chút mất tự nhiên.
"Trong mắt em có chuyện!"
Anh như đọc được từ đôi mắt, thiếu chút nữa Đông Lôi muốn che kín ánh mắt của mình, kì quái, tâm tư của mình dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?
"Có sao?"
"Có!"
Được rồi, hoàn toàn chính xác có!
"Có một số việc em biết rõ em không nên hỏi, quản cũng không cần quản, bởi vì không quan hệ với em, nhưng mà. . ."
Cô nói đến rồi chuyển hướng, nói:
"Nhưng trong lòng rất hiếu kỳ. Càng hiếu kỳ càng dễ dàng nhớ thương, Thần tư lệnh, kinh nghiệm của ngài nhiều và biết nhiều hơn em, anh cảm thấy em nên làm gì bây giờ?"
Lời này, nói có chút dối trá.
Thần Huống bình tĩnh nghĩ: "Vậy em nghĩ mình đứng trên lập trường nào để hỏi?"
"Ở ngoài đứng xem."
Ý nghĩ của cô rất rõ ràng, từ trên ghế sa lon đứng lên, giơ tay lên như thề nói:
"Đó là hoàn toàn bát quái tâm lý dân chúng!"