Hứa Tịnh Nhi tự đến đầu thú, cô thừa nhận mọi tội danh, chứng tỏ cô không hề có ý định biện hộ cho bản thân để thoát tội, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một luật sư, thực sự là khiến cho cảnh sát bất ngờ.
Anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, lên tiếng xác nhận: “Cô Hứa, luật sư này… là cô mời đến sao?”.
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi ra điều không hiểu, khóe miệng khẽ động đậy, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái, rồi nở nụ cười: “Phải, để anh ấy vào đi”.
Mặc dù không hiểu nổi hành động của Hứa Tịnh Nhi, nhưng quả thực là cô có quyền mời luật sư, viên cảnh sát tuy thấy khúc mắc, nhưng vẫn gật đầu với đồng nghiệp: “Cho vào đi”.
Một phút sau, một người đàn ông mặc đồ âu đi giày da, đeo một cặp kính ánh vàng, nhìn trông rất chuyên nghiệp bước vào, đầu tiên anh ta lịch sự gật đầu chào Hứa Tịnh Nhi, sau đó vừa đưa danh thiếp cho cô, vừa tự giới thiệu: “Cô Hứa, tôi là luật sư Chu, tôi được người ta ủy thác đến giúp cô”.
Hứa Tịnh Nhi nhận lấy danh thiếp, nhìn qua thông tin trên đó.
Trong những người mà cô biết không có vị luật sư Chu này, nhưng cô cũng có nghe qua tên tuổi luật sư Chu, anh ta là một trong những nhân vật nổi tiếng bậc nhất của giới luật sư.
“Chào”.
Hứa Tịnh Nhi đưa tay ra bắt tay anh ta, coi như là chào hỏi.
Luật sư ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, tay khẽ đưa lên đẩy gọng kính, khuôn mặt làm việc nghiêm túc, nói: “Cô Hứa, tất cả các câu hỏi tới đây để tôi trả lời, cô không cần phải nói gì cả, cứ ngồi yên là được”.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, nhưng vẫn phối hợp: “Được”.
Thấy thế, viên cảnh sát đau đầu day trán.
Bọn họ điều tra án sợ nhất là gặp phải kiểu luật sự đẳng cấp cao như này, bởi vì nói chuyện với luật sư rất phiền phức, lời nói của bọn họ chặt chẽ không sơ hở, rõ ràng là có trả lời câu hỏi, cũng nói một tràng dang đại hải, nhưng tổng kết lại thì trả lời hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Có điều cho dù như vậy, thì cũng vẫn phải làm!
Cảnh sát khẽ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, bắt đầu hỏi.
“Cô Hứa đến tự thú, thừa nhận chính tay cô ấy đâm chết Cố Khiết Thần, cầm dao dâm vào tim Cố Khiết Thần, dẫn đến cái chết của anh ấy, bây giờ đã có đoạn băng ghi hình lại hiện trường xảy ra vụ án, cũng có thể chứng thực lời cô ấy nói, về việc này, cô Hứa, cô có nhận tội không?”.
Luật sư Chu cười nhẹ, lên tiếng: “Tôi đại diện đương sự của tôi, không thừa nhận”.
Cảnh sát: “…”.
Luật sư Chu bắt đầu biện luận: “Thứ nhất, đoạn băng này có phải thật không, có phải ngụy tạo không, có thành phần bất hảo không, xin hãy đưa ra cho tôi một bản phân tích video. Thứ hai, ở đây tôi có một bản báo cáo giám định tình trạng tinh thần của đương sự tôi sau khi ly hôn với Cố Khiết Thần, chứng minh đương sự của tôi sau khi ly hôn luôn có tình trạng tinh thần không ổn định, có thể làm ra một số chuyện không tưởng tượng nổi và nói một số lời không phù hợp với thực tế, tôi có lý do tin rằng lần này cô ấy đến đây cũng là vì lý do này. Thứ ba, trước khi tôi tìm thấy thi thể của anh Cố Khiết Thần, tôi đặt ra nghi vấn rằng anh Cố Khiết Thần thực sự đã chết hay chưa, dựa vào ba điều trên, trước khi có thêm chứng cứ nào, không nên buộc tội đương sự của tôi.
Nói xong, anh ta lấy ra trong cặp tài liệu đen anh ta mang theo một bản báo cái giám định thần kinh đưa cho cảnh sát.
Cảnh sát xem xong bản báo cáo, có vẻ như không còn gì để nói.
Luật sự Chu lại nhấc gọng kính: “Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ tôi muốn bảo lãnh đương sự của tôi”.